
g Hạ hồi hộp co quắp người, tại sao lại đột nhiên
nhớ ra hình ảnh này, chuyện chăn gối đêm đó không phải là cô không nhớ
sao.
Nhưng cái loại cảm giác tim đập thình thịch này khiến cho cô rất hoang mang, cô đối với Cố Thần dường như không còn loại cảm giác
này, một loại cảm giác khiến cho người ta dễ dàng say đắm vui vẻ.
Sáng sớm những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ngủ đơn giản,
Lương Hạ hung hăng nắm tóc, tối hôm qua nghĩ đến mất ngủ, rõ ràng còn
ngủ chưa có đủ.
Nhưng bảy rưỡi phải đi làm thì không thể bất chấp theo ý muốn được, Lương Hạ vẻ mặt đau khổ bò dậy.
“Cộc cộc cộc……” Tiếng gõ cửa lịch sự truyền vào lỗ tai Lương Hạ.
Đứng ở cửa một nam một nữ. Trang phục tiêu biểu của trợ lí,thật là xứng đôi, sáng sớm đứng ở cửa thật là đẹp mắt.
“Lương tiểu thư, xin thứ lỗi cho chúng tôi mạo muội đến chơi”. Nữ trợ lí cúi
người xuống, bộ dạng một mực cung kính khiến cho lòng Lương Hạ chợt cảm
thấy hư vinh thăng hoa, mặc dù chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bộ dạng thật sự rất thần bí.
“Các người, biết tôi?”.
“Chúng tôi đặc biết đến đón cô đi Bắc Kinh gặp ông Lương và bà Lương”. Trợ lí mỉm cười, khiến cho Lương Hạ sững sờ sửng sốt.
Sáng sớm đầu óc vẫn chưa minh mẫn, Lương Hạ càng không hiểu rõ tình huống
này lắm, nữ quản lí dường như đã dự liệu trước được điều này, bấm một
dãy số, chuyển điện thoại di động cho Lương Hạ nghe.
“Hạ Hạ à!” Là giọng nói của mẹ già Hạ Vân
“Mẹ, việc này là như thế nào hả?”. Lương Hạ hoài nghi bố mẹ nung nấu ước mơ
từ lâu cuối cùng đã thành sự thật chỉ sau một đêm phất lên như diều gặp
gió.
“Trước tiên con đi với tiểu thư trợ lí đến Bắc Kinh, gặp mặt rồi nói sau!”. Hạ Vân đã đồng ý hôn sự này nhất định phải tận sức để
lừa gạt con gái của mình rời đi.
“Được rồi”. Lương Hạ trả điện
thoại di động cho người trợ lí: “Tôi đi chuẩn bị một chút, còn phải đến
tiệm bánh ngọt xin nghỉ phép”.
“Vâng Lương tiểu thư”. Nữ trợ lí lại khom người một cái.
Đây là lần đầu tiên Lương Hạ được đi máy bay, đáng tiếc từ thành phố Y bay
đến Bắc Kinh có nửa tiếng đồng hồ, còn chưa có khám phá hết đã phải vội
trở lại mặt đất. Thủ đô cũng không có phồn hoa thời thượng như trong
tưởng tượng, mang đến cho người ta một cảm giác uy nghiêm, không giống
thành phố Y an nhàn,dễ hòa nhập.
“Mời đi theo tôi”. Người trợ lí
ưu tú đứng bên cạnh xe ô tô có gắn cờ đỏ lên tiếng, điều này khiến cho
Lương Hạ tượng tượng ra hình ảnh Đặng gia trên ti vi vươn tay từ trong
xe ra vẫy chào.
Quả nhiên là suôn sẻ không gặp trở ngại nào, rất nhanh xe dừng lại đỗ một bên, Lương Hạ ngẩng đầu lên và nhìn: “Bệnh viện?”.
“Đúng vậy, mời vào”. Trợ lí vẫn nở nụ cười như cũ, tôn lên khí chất đàn ông.
Này đây chẳng phải là ‘phòng đặc biệt cho tổng thống’ sao,Lương Hạ trong
lòng tự nhủ, đi đến cửa phòng thì nhìn thấy bốn người bảo vệ đứng ở cửa, vừa đi vào vừa quan sát người nằm trên giường bệnh, ở cùng với bố mẹ
cô.
“Hạ Hạ!”. Hạ Vân nhìn thấy con gái liền lập tức kéo cánh tay con gái đi đến.
“Cụ Quý, đây chính là cháu Lương Hạ”. Lương Chí hướng về phía cụ ông chỉ chỉ vào người Lương Hạ.
“Bố?”. Đột nhiên Lương Hạ bị nhiều người xa lạ vây quanh quan sát, khó tránh
được cảm giác ù ù cạc cạc, nhưng xem ra sự việc này có vẻ rất nghiêm
trọng, cũng không dám nhiều lời.
“Đây là Cụ Quý chiến hữu của cụ
cố mình, vị này là Quý Tăng, vị này là bác Quý, bên này là cô Lệ Cẩm”.
Lương Chí giới thiệu từng người một cho con gái, Lương Hạ chào hỏi từng
người một.
“Được, quả nhiên rất thanh tú, lão nói con gái Lương
gia cũng đâu hề thua kém”. Cụ Quý mặt mày hớn hởn một chút cũng không hề thấy giống người bị bệnh nặng: “Chắt nội Tuấn đâu?”.
Toàn bộ gia đình đều cùng hướng theo ánh mắt của cụ ông đi tìm, hình như Quý Trạch Tuấn không có ở trong phòng.
“Ông nội, để con đi tìm một lát, Trạch Tuấn có thể có việc phải đi ra
ngoài”. Quý Hạng Minh vội vàng đi tìm, thời điểm quan trọng này tên tiểu tử kia lại không thấy bóng dáng, sẽ không phải là muốn làm cho cụ nội
sốt ruột chứ.
“Được, được”. Cụ ông Quý ho khan hai tiếng, rồi khoát khoát tay: “Không sao hết, không sao hết”.
Dường như nhìn ra được thắc mắc của Lương Hạ, cụ cố Quý nheo mắt nhìn cô nói: “Hạ Hạ à, con có muốn làm chắt dâu của lão không?”.
“Ặc, hả? Chắt dâu?’. Lương Hạ thiếu chút nữa thì hét lên.
“Sao hả? Chẳng lẽ muốn làm cháu dâu hả?”. Cụ cố Quý đúng là Lão Ngoan Đồng, vào lúc này mà con đùa giỡn được.
“Ông nội!”. Diêu Lệ Cẩm nhịn không được lại nhiều lời, nhìn qua ông nội rất
nghiêm túc, tất cả ý nghĩ trong bụng đều là ý xấu,đánh con trai bà không xong, lại lôi chồng bà ra nói đùa.
“Nói tùy tiện một chút cũng có sao đâu!”. Cụ nội quý liếc nhìn cháu dâu đích tôn một cái: “Ông nói đùa với Tiểu Hạ thôi!”.
“Cụ Quý, có thể để cho chúng tôi nói chuyện riêng mấy câu với cháu Hạ có
được không?”. Lương Chí đã suy nghĩ cả một đêm thấy hôn sự này cũng rất
tốt, bây giờ muốn chính mình phải thuyết phục được con gái Lương Hạ.
“Đi đi”.
“Bố mẹ, hai người lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa đây?
Bán con gái mình như thế mà làm được à?”.