
được tay.
Hắn nằm yên trên giường, thi thoảng vẫn để mắt tới cái dáng người nhỏ nhắn kia. Rồi khi thức dậy sẽ coi em là gì đây ?
- NGÀI ĐÃ GIẾT CHA VÀ MẸ TÔI !- cuối cùng thì em đã nói ra được lí do.
Nếu… không có điều kiện này, chắc em và hắn đã có một kết thúc hạnh
phúc.
Ken bật dậy ngay lập tức, những điều cả tối nay em nói về cha mẹ và cả
câu nói vừa rồi … hắn không nhớ nổi,… hắn có thể đã giết nhầm người
thuộc tổ chức, điều này có thể cho qua với những người chỉ đạo như hắn,
nhưng sao lại chớ trêu khi người con gái hắn yêu lại là con của nạn nhân !
Chris không khóc, em ngồi thừ ra nhìn vô hồn chẳng khác một xác chết.
Bất thình lình Ken lao tới ôm trầm lấy em, hắn quỳ luôn xuống để khuôn
mặt em tới bờ vai hắn. Bàn tay to lớn rủn rẩy trước một cô gái…
- Ta xin lỗi, xin lỗi em !- Hắn lần đầu tiên hạ thấp bản thân để xin lỗi một người,- làm ơn, hãy để ta ôm em một lúc thôi, rồi ta sẽ để em được tự do…
Em ngồi im, tay không thể đưa lên ôm hắn được nữa. Em không thể cho qua lỗi lầm của hắn được, cha và mẹ em… và …hắn !
Một lúc, hai lúc, rất lâu rồi Ken vẫn cứ ôm chặt lấy em, tựa đầu lên bờ
vai em, hắn ngủ như một đứa trẻ. Dù em rất mỏi nhưng em biết, lần cuối,
lần cuối được yêu… nên em cho hắn mượn bờ vai này… Chỉ cần em dịch nhẹ
người là hắn càng ôm em chặt hơn.
Mùi vị của hắn, của em, của quá khứ, hiện tại sẽ khóa lại ở đây.
Rồi Ken tỉnh, đôi mắt thẫn thờ vẫn nuối tiếc, sau một hồi nữa thì hắn cũng ra được quyết định :
- CÚT !- Ken đuổi em đi đấy, hắn bỏ em ra một cách lạnh lùng, đi vào giường và ngủ tiếp.
…
Mãi mãi dừng lại tại đây. Nếu như thời gian quay lại, Ken sẽ không để em gái mình phải chết,
Nếu như có chút tình người hắn đã bao bọc cho đứa em…
Nếu như đừng đặt lợi ích của Devils lên trên thì có lẽ hắn sẽ có được một tình yêu,…
Nếu như… có những nếu như… thì lúc này đây Ken đã không phải ân hận vì những điều mình làm…
- Tíc tắc ! Tíc tắc !...- Mỗi giây đồng hồ trôi qua, không thể nào quay lại, giống như tuổi thơ hắn đã xa sẽ chẳng còn cho hắn được sống cho
mình lại một lần nữa. Thế mới biết, thời gian là vật chất lạnh lùng nhất thế gian này, nó vô tình trôi nhanh để không một ai có thể vặn ngược
chiều kim đồng hồ.
*
* *
Chris hít một hơi dài, từ giờ em sẽ sống với cái tên Chris này, chấp
nhận thực tế sẽ không còn ai thân thiết trên cuộc đời này nữa. Mọi cố
gắng sắp tới cho một cuộc sống với cái tên của mình sẽ chẳng có đích
tới, không có ai để mong ước, để em nghĩ rằng mình còn có một chỗ dựa,
tất cả những gì em mơ tưởng đều tan biến. Mes và em giờ chỉ là người
dưng,…, em và người ấy cũng chẳng còn gì cho nhau.
Với một ít tiền nhỏ nhoi, là số tiền mà hôm trước em liều lĩnh đem bán
số đồ trang sức trong ngày sinh nhật Ken, chia cho hai cha con nghèo đói phần hơn, còn lại em chỉ thuê được một căn phòng nhỏ bé chưa đầy 15 m2 mà nhà vệ sinh, giường ngủ, nhà bếp chung nhau.
Em đã quen với ngôi nhà rộng lớn toàn cửa kính của Ken mất rồi, căn nhà
chỉ có hai người ở thôi mà có tận những năm nhà vệ sinh, hai nhà bếp và
mấy phòng ngủ. Trong khi căn phòng này thậm chí một chiếc ghế cũng không có chỗ để, chỉ có mỗi chiếc giường gỗ mục ọp ẹp và một vài thứ vật dụng tối thiểu. Vừa đặt mình lên giường đã nghe thấy tiếng mọt ăn gỗ nhức
nhối, cảm giác ấm êm của chiếc nệm màu trắng với ánh đèn dìu dịu đưa em
vào những giấc ngủ nay còn đâu, chỉ là cái đèn ống cũ và những con thiêu thân vồ vập bay xung quanh, cái chiếu rách sờn hết cả màu sơn nhuộm.
Mệt quá vì phải đi từ sáng sớm, tìm kiếm khắp khu ngoại ô mới có một chỗ rẻ mạt này, em lấy tạm một vài cái áo làm gối và ngủ say. Em chìm vào
giấc ngủ dễ dàng và tạm quên đi những biến cố hiện tại.
Tưởng rằng giũ bỏ căn nhà ấy là em bước vào một cuộc sống thoải mái, có
thể vui cười để đón nhận một tự do, nhưng em nhầm rồi, tự do của em cũng có thể là chỉ ở trong căn nhà đó, được nấu những bữa cơm cho người em
mong nhớ.
Tới sáu giờ, em bật tỉnh theo thói quen, sẽ định vào bếp để nấu cho ai
đó một bữa trứng,… nhưng làm gì có ai ngoài em trong căn nhà bé tẹo này. Bốn bức tường gần nhau quá, không giống với trước đây, để đi tới tường
gỗ của căn biệt thự phải mất nhiều bước cơ. Ngẩn ngơ em để món trứng bị
cháy mất, cũng chẳng có ai mắng em nữa đâu…
Em nhớ có người cho em biết cách rán trứng, rồi không cho em dọn bếp khi em sơ ý để trứng cháy trực tiếp trên bếp vì sợ em bị bỏng,… hay là chỉ
cho em phải cho dầu và gia vị vào món mì xào, … Người ấy giúp em biết
một ngày dài như thế nào,…, nơi đây với cảnh tù túng, một hay cả năm
trời cũng không còn là khái niệm nữa rồi…
Em cũng đã nghĩ, chắc là chỉ coi hắn quan trọng vì có người ở bên mỗi
khi em cô đơn, có chút rung động mỗi khi hắn cười hiền hay là đặt em vào lồng ngực. Chỉ là nhem nhóm chút ít hương vị ngọt ngào thôi mà ngày qua ngày vô tình đã đong đầy cả trái tim, từng chút một, tích góp dần dần,
hắn đã có một chỗ an toàn trong trái tim em.
Lúc này đây làm gì em cũng nhớ, cũng mong mỏi và thổn thức. Đi ra rồi
lại đi vào, mọi hoạt động của em đều gắn liề