XtGem Forum catalog
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324982

Bình chọn: 7.5.00/10/498 lượt.

có chân trời nào ở khung cửa đó,

chỉ là bức tường xây dựng dở dang rêu phong. Đường cụt. Em đã cô đơn bao nhiêu rồi, nhưng dường như lần này vượt quá sức chịu đựng, nỗi nhớ da

diết quá, nó nhấn chìm em mọi lúc. Em thèm được mang áo cho Sếp, cũng

muốn được tựa đầu vào bờ vai ấy, hay là nhắm mắt lại mỗi khi Ken hôn lên em. Chưa từng nghĩ rời xa là đau khổ đến thế, em đã lỡ nặng lòng với

hắn rồi…

*

* *

Lại một ngày vô vị nữa trôi vào quên lãng, em chán trường với vòng quay

cuộc đời, dậy rồi lại ho, rồi ăn và lại nghỉ. Những cơn ác mộng bắt đầu

tìm lại em, không cho em ngủ, chẳng có đồng hồ, không còn người nào vỗ

về và chạm nhẹ mỗi khi em ngủ mê,… khiến em chốn chạy. Em không biết

được trước đây ngày nào Ken cũng trông em ngủ, hắn nhẹ nhàng làm gối để

em ôm lấy mà vượt qua những cơn mộng mị, rồi hắn lặng thầm trở về giường mình để em an tâm… nhưng bây giờ hắn mất đi thói quen đó rồi chăng ?

Ở phương trời ấy, nơi có biết bao thú vui để thường thức, liệu có giây

phút nào hắn nghĩ tới người con gái này không ? Nước mắt em lăn dài mỗi

đêm khi nỗi nhớ dâng lên cồn cào, không thể tưởng nổi rằng mình đã yêu

con người ấy hơn cả bản thân mất rồi…

Vẫn biết hắn có tội, vẫn biết lòng hắn là băng giá, vẫn biết lời biệt li phũ phàng làm tim em đau nhói… mà sao em vẫn mong chờ. Còn lại gì khi

đã làm đau người khác, khi mà chính em là người từ chối, ra đi chẳng thể là lối thoát, chỉ là tự chôn mình và tình yêu trong hầm tối. Nếu có

trách, xin đừng nghĩ là hắn sai vì hắn không sai, hắn chẳng làm gì sai

cả, chỉ là vì con tim em đã không làm chủ được thôi…

Cứ khóc đi em để mai kia có thể cúi đầu và phục tùng cho Sếp, nước mắt

có giá trị của nó, nó sẽ làm đầy nỗi nhớ nhung khôn siết, lãng quên đi

khoảng thời gian tuyệt vời xa mãi…

« Hãy để cho mình biết rằng, em yêu anh như thế nào ? »…

Ken đã thay đổi, hắn không lưu

luyến căn nhà này nữa. Ngay sáng hôm ấy, hắn ra đi mà không thèm ngoái

lại, chẳng còn quan tâm có ai còn ở đó nữa không.

Hắn ở một khu nhà rộng hơn, tiện nghi hơn. Trong hắn lúc này chẳng còn

Moon hay Chris, đó chỉ là con bé quê mùa ngu xuẩn, có một cơ hội vàng mà không biết nắm bắt, …vậy thì …vĩnh biệt.

Cũng chẳng hối hận thêm gì sau từ « Cút » với ngữ âm nhấn mạnh và quả

quyết. Xung quanh hắn chẳng thiếu người đẹp, tại sao lại phải chạy theo

một đứa con gái xấu xí như thế. Vòng một thậm chí không đạt 80, cặp chân cũng chẳng có gì nổi bật, nước da hay màu mắt đều bị coi là bỏ đi. Chưa thiếu, tối dạ và ngang bướng, học kém mà không chịu trau dồi, chẳng có

một ưu điểm gì có thể đem ra tự hào.

Cái máy tính hắn cũng đã quảng từ tầng cao nhất của nhà Devils cho rơi

tự do, hình nền và những thư mục nhỏ dành cho con bé ấy đã bị « nát vụn » khi tiếp đất. Đồ đạc, trang phục cũng bị mặc kệ, may mà hắn không đốt

luôn căn nhà ấy đi. Như thế em chẳng là gì trong hắn nữa.

*

* *

Ken đặc biệt chú ý tới hình thức, hắn ăn mặc chỉnh tề với những bộ quần

áo phải không còn một nếp nhăn, như trước đây người con gái ấy là áo cho hắn, dù vẫn còn nhiều thiếu xót thì hắn vẫn khoác lên mình và còn cười

sung sướng, lúc này đây ai vụng về không làm hài lòng ý hắn thì chỉ còn

cách nghỉ việc. Hắn cũng không còn phải chịu cảnh cơm tù với vài món

nhạt nhẽo, thay vào đó là những sơn hào hải vị bày trật bàn ăn mà có khi chỉ dùng để ngửi.

Không có người con gái ấy, hắn sống tự do hơn, không ràng buộc bởi thời

gian, cũng chẳng phải về trước khi trời tối. Những cuộc vui không giới

hạn luôn được hắn tổ chức, và cô nàng Ruby được chiều chuộng hơn cả

người mà hắn đã tưởng là vợ mình. Nàng Ruby được đặc cách nhõng nhẽo bên hắn, ngồi hẳn lên đùi và tùy cô ả vuốt ve hắn. Cuộc sống này mới thực

sự là của Ken, một đại gia nắm trong tay bạc vàng và gái theo dài…

Công việc cũng thuận lợi hơn, hắn trở lại với sự độc tài, không chấp

nhận bất kì ý kiến của kẻ dưới. Đã ra lệnh là chúng phải làm theo, chỉ

quan tâm tới kết quả mà bất chấp thủ đoạn xấu xa, nhờ quyết đoán, sự tập trung tối đa và tài thao lược, không còn bị chi phối bởi những suy nghĩ linh tinh nào khác, hắn đã thể hiện cho toàn thế giới biết : thập kỉ

này dành cho Devils. Nguồn vốn ồ ạt chảy vào tập đoàn, các phi vụ làm ăn phạm pháp chót lọt cung cấp vào kho ngân hàng đen một khoản tiền khủng

lồ, hay những mẻ hàng cấm đắt đỏ vẫn thu hút lượng cầu của hàng nghìn

người… tất cả đều đã trở về, một Ken ngày nào đã quay lại với Devils.

Hắn quên mất cách đánh vần từ « Moon » hay là « Chris », cả đại từ « Anh » cũng không còn chỗ trong bộ óc nữa, tất cả đều bị xóa khỏi dữ liệu.

Không còn e sợ gì hết, bất kì người phụ nữ đến với hắn mà buồn chán thì cũng mặc, họ không theo được thì thôi, bỏ. Quên đi cái chuyện hắn hạ

mình dỗ dành người khác, mỗi đêm lại thăng hoa với một phụ nữ mà tới

sáng thì quẳng vào mặt họ một sấp tiền, thậm chí cái tên cũng không cần

biết mà đi luôn. Chỉ trừ cô nàng Ruby khôn khéo là được hắn quan tâm.

Thế mới là sống chứ, sao cần phải canh giữ cho con bé kém mình những gần chục tuổi ngủ ngon trong khi mình phải thao thức chằn