
chọc kiềm chế bản thân. Nó ngủ thế nào thì kệ nó, có bóng đè chết nó thì mắc mớ gì đến
hắn, nó chết rồi thì thiếu gì những em còn ngây thơ và trong trắng ao
ước được lên giường với hắn. Sếp mà lị, hắn cười khi thấy Arrow chỉ biết cắm đầu vào công việc mà đánh rơi tuổi trẻ, lãng phí hoài. Đàn bà đối
với hắn là thú vui qua ngày.
Còn về con hắn, tương lai sẽ như hắn. Hắn thấy mình có lúc thật ngờ
nghệch, tự nhiên lại thấy may vì « con bé » không đồng ý. Hắn giỏi giang như thế này mà mẹ đứa trẻ chẳng bằng ai thì không thể chấp nhận. Chẳng
lẽ lại để con trai đứng dưới ánh hào quang của kẻ khác chỉ vì lí do ngớ
ngẩn là tình yêu của hắn đặt nhầm chỗ. Thế thì thấp hèn quá, con hắn
phải được trải nghiệm cuộc đời không có tình yêu để rèn luyện cho cuộc
sống đầy trách nhiệm chứ. Hắn nhận ra một điều là những gì mình có hiện
tại, một bộ óc thông minh và bảo thủ, mọi thứ có được đều nhờ sự ghẻ
lạnh từ người cha và người mẹ. Vậy nên phải cảm ơn họ thay vì mong muốn
được làm hành động điên khùng, hét lên trong bệnh viện đứa trẻ là con
mình.
Hắn chẳng hối tiếc, hắn đã yêu theo đúng nghĩa, đã tôn thờ người con gái ấy, và những thứ hắn nhận được là không gì cả. Việc quái gì phải như
thế nữa, một lần đau là đủ, đã sống hết mình và yêu hết mình, thì vậy
thôi, chấm hết. Mọi tình cảm nén lại mức zero. Mà zero có nhân với trăm
nghìn thì cũng chỉ là một đường tròn.
Gánh nặng trút bớt, Ken nhẹ nhàng hơn nhiều, thế mà bấy lâu nay hắn
không nghĩ ra, tại sao phải ràng buộc với một người nào đó để rồi được
gì, cứ sống thoải mái cho bản thân có phải hơn không ? Những lời hứa
vĩnh cửu, những lời ngọt ngào hắn trao, những môi hôn ngày nào… ừ, hắn
thuộc tuýp đàn ông bay bướm, nên chẳng cần áy náy khi để thời gian cuốn
chúng đi hết. Hắn là Đại Bàng Trắng, và nếu một ngày nào đó giết chết
gia đình mới của em, thì cũng chỉ coi là… sự cố ngoài ý muốn.
Hết thật rồi, tình yêu trong hắn đã hóa cát bụi. Vô tình gặp nhau giữa
dòng đời, hắn và em sẽ đi ngang qua nhau, hai lối đi hoàn toàn trái
ngược, mà có lẽ giả thiết này chẳng thể nào xảy ra vì hắn ở trên cao,
còn em không với tới được.
*
* *
Đôi mắt em đã không còn sáng, nước mắt rơi nhiều khiến hai quầng mắt
thâm lại, lúc nào cũng thấy sự u buồn trong đó. Mỗi sáng thức dậy, em
lại tự đặt một câu hỏi về Ken, em lo hắn sẽ ăn gì, sẽ mặc gì khi không
có em, rồi suy nghĩ lại tắt ngẫm, hắn có bao giờ hài lòng vì những thứ
em làm đâu, chỉ là tình yêu làm cho hắn thay đổi. Liệu tình yêu của hắn
còn hướng về em, chắc là có chứ, em an ủi bản thân như vầy… hắn còn yêu
em lắm phải không ?
Em đã không từng thể hiện tình yêu dành cho Ken, toàn là hắn độc thoại
và yêu em. Bởi vì em biết như Mes, em càng thể hiện là cần anh thì sẽ
càng làm anh ghét em hơn, nên với hắn em cứ để trong lòng mãi, nhưng lỡ
hắn không biết thì sao, em bối rối vì sợ, khi mà giờ đây hắn có nghĩ là
em rất nhớ ?
*
* *
Khi đặt mình dựa vào người con gái đó, Ken đã đau đớn biết nhường nào,
đấu tranh suy nghĩ rất nhiều, không thể rời xa em, cũng không muốn để em tới ngõ cụt, hắn ôm em chặt và lâu tới mức chính hắn còn khó thở, hắn
cần hơi ấm ấy, cũng cần được che chở em, cần mọi thứ từ em… Tựa vào bờ
vai ấy, hắn mới biết tình người, hắn mới cảm nhận mọi sắc thái của cuộc
sống, buồn có, hận thù có, vui sướng và cả hạnh phúc cũng góp mặt. Hắn
biết em đã cố dặn con tim không được đập dồn dập, nhưng chẳng thể để nó
chờ đợi tim hắn vẽ lên một giai điệu rất riêng… rồi phát âm ra từ « Cút » hắn phải dối lòng, con tim lúc đó như đã chết, mọi hưng thịnh cuộc sống sụp đổ, chỉ còn lại màu đen tối sầm. Nhưng… sau cái từ « Cút đó »,
không như hắn đã nghĩ rằng phải thê lương, mà hắn đã giũ bỏ hết dứt
khoát. Tưởng là khó lắm, tưởng là không thể chịu nổi, quằn quại trong
cơn u mê cơ, mà thực tế lại quá dễ dàng, hơn cả một cơn lốc xoáy cuốn đi tất tần tật những yêu thương được coi là kiên cố mà hắn dành cho. Dễ
lắm, chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy là không còn biết căn nhà này
còn tồn tại một ai khác nữa hay không. Cô ta là ai, cô ta có gì mà cuốn
hút hắn vĩnh viễn được chứ, câu trả lời có thể là hắn chưa từng yêu… ?
Ken lạnh giá như thế thì có thể yêu ai ? Ngay từ nhỏ đã biết tới bài
toán được mất, cho đi và đòi hỏi phải nhận lại, cũng trong tuổi thơ ấy
hắn được rèn tính vô cảm. Vậy nên mới « rủ » con bé chưa tròn mười tuổi
vào chuồng chó với toàn những con thú dữ tợn, để nó sợ đến xanh mặt, rồi thì bắn đoàng một phát chẳng thương tiếc vào con mèo vô tội, thậm chí
còn ác tới mức không cho mèo con chết ngay và để nó đau quặn tới không
chịu nổi nữa… Chắc là hắn chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác của tình yêu thôi, mà thử, không hài lòng có thể không sử dụng nữa, vì có gì chắc
chắn đâu… thế nên trái tim hắn không thể gắn bó với một bóng hình mãi
mãi…
Vui thật, đó chỉ là một trò đùa mà kẻ thắng cuộc luôn là hắn. Ngay cả
một cô gái không còn gì trên đời cũng bị hắn đùa cợt, những level trong
trò chơi nâng cấp dần theo thời gian, bỏ ra chút tiền mặt, vật chất và
một vài lời mật ngọt để cô gái