
bay bổng, sau đó thì game over bằng một
động từ người ta vẫn hay dùng để đuổi súc vật. Xong rồi, mọi thứ sẽ bắt
đầu với những người chơi mới khác… Ngày qua ngày, em mệt nhoài. Không có lí tưởng sống, chẳng biết mục đích tồn tại để làm gì nữa, em có khỏe
mạnh hay ốm đau thì có ai biết tới, cũng như nếu có tất cả mọi thứ liệu
còn ai ở bên để sẻ chia. Trước đây, em mong mình trở thành một đứa trẻ
ngoan để anh trai xoa đầu, hay là cố gắng học lập trình để mơ một ngày
giúp đỡ cho anh, rồi khi được đi học, em muốn mình học thật tốt để thi
vào một trường đại học giống như những bạn trẻ khác, có khi lại cật lực
lao động để ngài Báo biết rằng em không phải gián điệp,… vậy mà không có một cơ hội nào mở ra cho em. Có ai tin trên đời lại có một cuộc đời
chật vật , không có lấy một ánh sáng hy vọng… như thế này!
Máu vương xuống sàn, lấm tấm mà đỏ thẫm. Em chẳng biết mình đã làm gì
sai để ông trời ghét em tới vậy, cả tử thần cũng chối bỏ, để em bơ vơ
sống không bằng chết…
Nếu tình yêu là hận thù
Chắc có lẽ em là người yêu anh nhất
Còn nếu hận thù là tình yêu
Chỉ có anh hận được em thôi...
Em nhầm mất rồi, em đã yêu. Trong tình yêu đó có nhiều nỗi đau, hay chỉ
toàn nỗi đau, đau vì người em yêu cao sang quá, vì người ấy là kẻ sát
nhân ác độc…
Đến giờ em vẫn không thể hiểu tại sao con người đó lại có thể chấp nhận
em, « anh ấy » đã bảo vì em có được trái tim ấp áp hơn tất cả, ngay cả
người dưng cũng khiến em phải động lòng… Ken đã hỏi em vì sao lại cho đi cái bánh mì và chiếc áo mỏng manh, … em có một câu trả lời mà không bao giờ dám nói. Là vì em đã có lúc nghĩ mình như thế, nghĩ mình chẳng hơn một kẻ ăn xin, bị khinh miệt, hành hạ và toàn phải ăn cũng như mặc đồ
thừa. Nào đâu được như người khác, những quần áo em mặc toàn lấy từ giẻ
lau mà thôi, được quần áo cũ đã tốt vì những cô bạn ở Devils nhiều đồ
lắm, họ chỉ mặc một vài lần rồi thải đi, nhưng họ đâu đã cho em ngay, họ toàn bắt em lấy chúng lau mấy phòng bẩn thủi rồi mới chuyển nhượng cho
em, mà em không nhận thì làm gì có quần áo chứ, …có những ngày đông tê
tái em chỉ có một chiếc áo mỏng phong phanh và chiếc chăn đã bị chuột
ngặm nát…
Có một lần khi còn nhỏ em đã làm sai ý, bao nhiêu áo sơ mi chất vải rất
đẹp mà Ken chỉ mặc một lần rồi vất hết, em lượm lại một hai cái để cho
anh trai, em nghĩ ngộ nhỡ anh trai cũng như mình phải dùng những thứ dơ
bẩn mà thương anh nhiều, quyết định sẽ để lại cho anh. Em tưởng tượng
anh mình cũng như Sếp, cũng cao ráo và khôi ngô,… tuy nhiên đôi mắt thân thiện hơn nhiều. Giặt thật cẩn thận, em giấu biến mọi người, chắc Sếp
chẳng cần chúng nữa, vất chúng thì tiếc lắm… Thế mà có một đứa trẻ đã
trông thấy hành động lén lút của em, lại là lũ trẻ ở cô nhi viện được cô giáo cho thăm quan mấy khu nhà ở Devils, gần chỗ Sếp ở, nó nhìn và đánh em một cái rõ đau ở vai. Rồi dọa sẽ mách người lớn em ăn cắp, thế là em tìm mọi cách van xin, nó bắt em quỳ em cũng làm, rồi để cho nó và mấy
đứa khác đánh túi bụi, mặt mày thâm tím. Chúng hả hê, nhưng rồi vẫn mách người lớn, thất hứa với em. Chỉ vì một chiếc áo em không những bị đánh
đau rồi lại bị phạt bỏ đói… hi sinh phẩm giá với mong muốn anh mình sẽ
vui biết nhường nào khi dowjc mặc chiếc áo đó…Đến khi lớn em mới biết
anh trai đâu có chịu khổ nhọc như mình, đâu có phải mặc áo rách… và cuối cùng thì biết anh không phải là anh mình… em lại khóc nữa rồi, nỗi nhớ
hụt hẫng mà da diết…
Vì nhớ anh, em mới yêu Ken, và cũng trong nỗi nhớ Ken, em lại tìm về gia đình… mặc nhiên chấp nhận từ « Cút » để tuột mất tình yêu…
Tình yêu đâu phải chỉ dành chọn cho một người, không thể đặt nơi người
anh trai mà cũng không thể trao chọn cho Ken, em chỉ hạnh phúc khi có sự dung hòa tất cả… em nào thể thoải mái khi ở trong vòng tay Ken mà cha
và mẹ em đau đớn, cũng không được phép mượn cái tên « Moon » ra để lừa
dối anh trai…
Em gần như chìm nghỉm, em ghét mình, ghét trái tim này, em ước mình có
thể lạnh giá… Nếu ngày ấy em vô tình như Mes chắc em chẳng còn phải
chuốc lấy xiềng xích tình cảm.
- Ọc ! Ọc ! Ọc !- Máu ra nhiều làm cổ họng đau dát. Từ sáng tới giờ
đây là lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp tục thì em sẽ bị thiếu máu trầm
trọng. Em cứ để máu vương khắp sàn và giường, vì mệt quá không thể
ngượng dậy được. Máu chưa kịp khô đã có thêm những giọt mới, loang lổ
nền đất, két chặt lại khiến những con nhặng ruồi bâu tới. Số thức ăn
cũng chẳng còn nhiều, chuột lục lọi gặm nhấm, em làm gì được nữa ngoài
việc bất lực nằm liệt trên giường. Cũng là ăn thức ăn thừa thôi mà, em
lại chấp nhận.
*
* *
- Lộp độp ! Lộp độp !- Cơn mưa cuối mùa. Mái nhà làm bằng tôn ồn ào với những tiếng chọc ghẹo của thời tiết, ầm ù tiếng gió gào thét, cánh cửa
sổ bật tung rồi đóng sầm lại vô tri, màn mưa giăng kín con ngõ nhỏ.
Mưa làm đường lầy lội, bùn đất bẩn làm tắc ống thoát nước, mặt đất lênh
láng nước. Những ngôi nhà rêu phong rầu rĩ chịu trận, từng hạt mưa như
những viên sỏi đá ném mạnh vang lên trong màn đêm u buồn. Cơn gió hưu
quạnh kiếm tìn bạn đồng hành qua từng ngôi nhà, qua đ