
được chút nào...
“Hay lại đi giặt áo rồi!”- Ken vừa mới thay cái áo sơ mi màu trắng ra,
Moon đã chuẩn bị cho hắn cái màu xanh lam nên hắn mặc luôn.
“Đành phải thay áo ít thôi vậy!”- Hắn tự nghĩ, rồi cho tay lên gãi đầu, em vẫn còn yếu lắm, không nên để em làm quá nhiều việc.
Mãi lâu sau không thấy em ra, “khóc ở trong đó rồi chắc”, nhưng lúc vừa ăn cơm, hắn đâu có thấy mắt em sưng.
“Khỉ thật!”- Ken định gõ cửa hỏi, nhưng hắn mới nhớ ra, đây là phòng
tắm, không được rồi. Vậy nên hắn lại vào trong phòng và ...chờ đợi cùng
chiếc máy tính.
Hắn nhìn vào cái giường của mình, nó to, rộng và màu đen. Ngay cả gối và chăn cũng màu đen nốt. Tấm nệm giường rất êm nhưng chỉ khi có em nằm
gần hắn mới ngủ ngon...
Thật là như vậy đó, chưa khi nào ở bên cạnh các cô gái khác, cho hắn cái cảm giác yên bình và dễ chịu như khi ở gần em. Nhìn em ngủ, hắn thường
hay ngắm đôi lông mi của em,thi thoảng lại nheo lại, trông đáng
...mến... và những khi ấy, hắn chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không
hay...
Đồng hồ đã chỉ 23h đúng, Moon bước vào phòng, cúi chào Sếp mà không lên tiếng, rồi em nằm phịch xuống giường và ngủ luôn.
Ken đã nhìn em, hắn đã định lơ, nhưng sao ánh mắt vẫn cứ hướng lên. Chốc lát, rồi lại hướng xuống trở về màn hình máy tính, thì ra em không hề
khóc, mắt em vẫn sáng lắm, chỉ hơi tội chút thôi. Hắn cười nhẹ, ngồi
thêm một lúc nữa rồi cũng vào giường của mình.
Hôm nay em quay lưng và chùm chăn kín mít rồi, vậy là không được ngắm
nữa. Ken toan định dậy để kéo chăn xuống cho em khỏi bị ngạt, nhưng rồi
lại thôi, hắn muốn xem em có vô tình gọi lên cái từ “Báo!” ấy không nữa.
Ken cứ trằn trọc suy nghĩ, mãi mà hắn không ngủ được, em cứ nhốt mình
vào trong nhà tắm để làm gì chứ? Không khóc thì em làm gì? Như thế thì
thà em khóc còn hơn là vác bộ mặt bí xị ấy. Hắn có thể làm em khóc được
không? Ken vẫn nhìn vào cái chăn mà em chùm kín lên đó, ngoại trừ em
khóc vì sợ ra, thì chưa bao giờ hắn làm em rơi lệ..., có vẻ như, em vô
cảm với hắn.
- Ư! Ư!- Moon rên rỉ.
- Sao thế?- Ken lên tiếng, hắn lập tức ra khỏi giường mình và tiến tới chỗ em.
- Ư! Ư!- Moon vẫn đang mê sảng.
Ken nhẹ nhàng ngồi bên cạnh em, hắn lật nhẹ tấm chăn xuống người em, thì ra do em để tay trước ngực nên bị bóng đè. Hắn “rón rén” cầm lấy đôi
tay em đặt xuống, chạm nhẹ vào má để em thoát khỏi cơn mê,... từng động
tác, khiến tim hắn đập liên hồi.
Sau đó thì hắn lại đắp chăn cho em, hắn thật “dịu dàng” lau đi giọt mồ hôi vương trên mái tóc em.
- Ngủ ngoan nhé!- Hắn đi về chỗ. Mà cũng chẳng biết tại sao hắn lại buộc miệng nói vậy, hắn vẫn đang “lạnh” cơ mà! Thế rồi hắn quay sang phía
em, ...ngắm và ngủ quên mất.
Chiếc giường khẽ rung khiến Moon
tỉnh dậy, em đã để chế độ hẹn giờ lúc 6h. Thực ra thì, nếu để chuông báo thức Sếp sẽ tỉnh giấc mất, nên em chọn chế độ rung của giường để chỉ
mình em biết.
Moon vươn vai rồi ngồi dậy, hôm qua em ngủ cũng khá đẫy giấc. Giờ thì
lại phải dọn dẹp nhà cửa, không sao, đây là trách nhiệm của một người
làm mà. Nghĩ vậy lên em xách máy để hút bụi, nhà rất sạch nên chỉ cần
làm qua loa, tuy thế nhưng Sếp khó tính lắm.
Xong xuôi việc dọn dẹp, em vào phòng lấy trang phục cho Sếp, chẳng phải
nghĩ nghợi gì, em chỉ cần đem bộ quần áo đầu tiên trong giá treo mà đã
được người để sẵn đó, mang xuống để Sếp dùng. Tất cả các trang phục đều
được thiết kế rất công phu, ấy vậy mà sếp chỉ mặc đúng một lần, em nhìn
chúng mà thấy tiếc, nhưng nói thật, dáng sếp chuẩn như thế, khoác lên
mình những bộ cánh thế này, càng giúp tôn lên vẻ đẹp của những cái áo,
cái quần mà nếu phải một người nào khác gầy gò thì có khi mặc lại xấu
xí. Em tự nhìn mình trước gương, thở dài, nếu em có cả đống áo quần này, thì cũng vậy, người em đúng là trơn tuột từ trên xuống!
Cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ em thì làm sao có được những thứ xa xỉ này!
Em ngó lại trang phục của mình, một chiếc áo thun màu trắng, cùng với
chiếc quần dàn di màu bộ đội, thực là chẳng nữ tính chút nào. Nhưng em
thích vậy, cái tính tự lập ngay từ nhỏ đã tôi luyện em trở nên mạnh mẽ
hơn, thể hiện qua trang phục em đang mặc. Đối lập, mái tóc dài ngang vai lại kéo em trở về nét nữ tính, đôi mắt trong trẻo tôn lên khuôn mặt em
sự thánh thiện vốn có,... em chẳng giống bất kì ai, lúc thì tự đánh mất
quyền sống của bản thân, khi thì vươn dậy bằng mọi giá, nên ...em ở
trong tim hắn!
Ken tỉnh dậy khi đồng hồ chỉ số 8. Hắn nhổm người xem em vẫn còn đang
ngủ hay không, nhưng giường em đã được gấp nếp cẩn thận,... Hắn không
thích vậy, bao giờ cũng thế, với bất kì người phụ nữ nào, người tỉnh dậy trước luôn là hắn, dù đã trải qua một đêm nóng bỏng, nhưng nguyên tắc
của hắn, khi đã dậy thì coi như không hề biết người bên cạnh là ai. Hắn
lạnh lùng như vậy đấy, còn với em thì, sao mà khó “giả tạo” vầy.
Ken ra khỏi giường, hắn cũng không định chỉnh lại ga giường, vì đó đâu
phải nghĩa vụ của hắn, tiện tay, hắn cửi áo luôn, từng đường nét trên cơ thể hắn từ từ phô trương theo làn áo được quấn lên, phải gọi là hoàn
hảo, vai nở, khuôn ngực đầy đặn và vòng