
công sức làm lại nhiều lần. Hắn nghĩ vậy, vì món trứng em
phải làm bao nhiêu lần mà vẫn không được. Nói tới trứng, hắn thả sợi mì
xuống và chuyển hướng sang bên trái. Trứng tráng là món đã trực tiếp dạy em nên hắn muốn thử đầu tiên. Ken đổi dĩa, mắt không rời món ăn, khá
bất ngờ khi tay nghề em được nâng cao, có thể đây là kết quả của sự cố
gắng và tâm huyêt (?). Lòng đỏ được bảo vệ trọn vẹn bên trong lớp trứng
trắng trong suốt tinh khôi, em còn cho thêm chút rau thơm bên cạnh nom
khá ổn, nhưng Ken vừa chạm dĩa vào, lập tức lòng đỏ đã vỡ ra nhanh
chóng.
- Cô... đập luôn trứng vào đĩa!- Giọng hắn thoáng chút thất vọng, nhưng
vẫn giữ tính chất lạnh lùng. Hình dung khi em lấy quả trứng từ tủ lạnh,
đập ngay vào đĩa khiến hắn không khỏi chạnh lòng, em không sợ hắn đau
bụng sao.
- ... Dạ không ạ!- Moon ấp úng- Trứng đã được... trần qua nước sôi...
khá kĩ... rồi mới...- Chỉ cần nới tới đây hắn đã hiểu, nên Moon không
dám nói gì thêm, em không tránh khỏi sự lo lắng và sợ sệt khi cất từng
lời, và luôn ở trạng thái đề phòng nếu Sếp nổi cơn thịnh nộ. Em chẳng
biết làm gì hơn cho món trứng này.
- ...- Hắn không nói gì, em vụng về quá... nhưng hắn ghi nhận sự nhanh
trí của em. Đâu phải ai cũng làm được món trứng nguyên vẹn khi mà trứng
mới chỉ hơi tái, nếu là một người bình thường, em nghĩ ra cách này cũng
khá thông minh đó chứ. Ken cười trừ trong lòng, em đâu thể làm tổn hại
sức khỏe của Sếp.
- “Ngốc!”- Ken cũng không biết tại sao mình lại chọn từ ngữ dịu dàng
không phù hợp với tính cách mình để nói về em. Tiêu chuẩn của hắn quá
cao, nhưng lại chấp nhận rất nhiều thiếu xót của em, dù không thể hiện
qua lời nói. Những thứ hắn muốn, em không thể đáp ứng, hắn muốn nhà cửa
luôn phải sạch sẽ tuyệt đối, bữa cơm phải thật hoàn hảo với các món ăn
bắt mắt và phù hợp với khẩu vị khó tính của hắn, hay cả quần áo, hạn chế tối đa những nếp gấp của trang phục,... Em chưa từng một lần làm hắn
hài lòng trong tất cả những việc đã làm từ trước tới giờ, vụng về, hậu
đậu ấy vậy mà lại được làm nhân viên của Devlis.4, hắn lại nghĩ tới
Arrow, Arrow cũng khó tính y như hắn, muốn được làm nhân viên cho Arrow
phải trải qua rất nhiều giai đoạn thanh trừ,... Em mới chỉ 17, mà đã leo lên vị trí quá tốt,... nhưng...
Nhưng... duy chỉ mình em, nếu muốn, em còn có thể vươn tới những thứ cao xa hơn vậy nhiều, thậm chí còn hơn cả đám người ở Devils.5,... có khi
nào còn hơn cả cánh tay phải đắc lực của hắn- Arrow. Vị trí đó, chỉ có
thể là người có thẩm quyền kiểm soát hắn! Ken rùng mình- “Ngốc nghếch
như thế thì quản lí được ai?!”- Hắn “đánh liều” quay người lại để bắt
gặp hình ảnh em. Em đang dọn dẹp. Tấm lưng nhỏ bé của em, cả mái tóc đen buông dài, đôi bàn tay xương xương,... ở em có một sợi dây vô hình chế
ngự hắn, bất kể lúc nào, 24/24h, luôn làm hắn không ngừng suy nghĩ về
em, khiến hắn từ chối mọi cô gái khác, dù cô ấy có thể hoàn hảo tới cỡ
nào, thì cũng không thể tìm đường len lỏi vào trái tim. Trái tim hắn đã
bị em bít kín tất cả con đường dù to, nhỏ, lớn bé, ngóc ngách. Em ngự
trị hoàn toàn trong ấy như một lẽ đương nhiên, không ai biết được, em đã đi vào tảng băng đó bằng cách nào, theo lối ngắn hay dài cỡ nào, chỉ
biết, em thắp lên ngọn lửa rực cháy ở chính giữa, ngọn đuốc của em còn
hơn cả Mặt Trời, phút chốc khiến cả nghìn khối băng tan chảy, chưa hết
ánh sáng của ngọn đuốc còn chinh phục được cả khối não của hắn, đang ở
bên cạnh em đây, mà tất cả dây thần kinh của hắn vẫn cồn cào trào dâng
nỗi nhớ em sâu sắc.
Hắn đã yêu em mất rồi!
Ken khẳng định điều đó. Chính tại giây phút này, hắn xác định, Moon là
của mình, bất kì ai cũng không có quyền được bảo vệ em ngoại trừ hắn.
Tuy nhiên,
Sự ích kỉ, không cho phép hắn là của em!
Ngày qua ngày, thời gian trôi đi
trong tĩnh lặng. Ken đều đặn về nhà mỗi tối, chỉ cần bước vào cửa, dường như mọi gánh nặng công việc, tước quyền tan biến. Tuyệt nhiên họ- Ken
và Moon- không nói chuyện với nhau và ánh mắt cũng chẳng bao giờ chạm
tới. Rào cản về giai cấp tạo dựng một bức tường dày đặc ngăn cách hai
con người, bên cạnh đó là tính cách trái ngược càng tăng thêm bề dày cho bức tường ấy. Moon luôn nghĩ mình chỉ là một người dọn dẹp, giúp việc
cho Sếp, không hơn kém.
Ở tuổi của em, như bao bạn cùng trang lứa, em muốn được sải bước trên
con đường của tự do, muốn có những chiều thơ thẩn đạp xe rong ruổi một
mình qua những con phố cổ, hay tung tăng bên những trang sách,... Những
gì mà em có trong suốt 17 năm qua, không là gì, ngay cả sự tự do cũng
không nốt. Em khao khát được sống cho chính mình dù là một lần. Ở căn
nhà của Sếp, có gì hơn ngoài những bức tường kính, quanh quẩn những công việc quá đỗi quen thuộc, ... Cái vòng quay của một ngày, cứ tiếp diễn
mà giam cầm em trong nỗi cô đơn khôn nguôi...
Ken vừa về tới, lại vẫn là công việc cúi chào Sếp và treo áo lên mắc,
như thể nhắm mắt vào cũng làm đúng được, Moon khẽ thở dài ngao ngán.
Tới bữa cơm, Ken nhận ra người ngồi gần kề có điều muốn nói, hẳn em không dám nói lên lời, nên hắn chủ độn