
lo sợ. Lúc ấy, hai đôi hàng mi hắn nheo lại,
đôi mắt toát lên một sát khí hừng hực, đôi bàn tay hắn nghiền chặt, ghì
sát bàn, lộ ra từng mạch máu, mà nếu nhìn thật kĩ, ta có thể thấu từng
nhịp máu tuôn chảy dữ dội. Thế mà giờ, trông hắn trở về còn người trầm
lặng, ung dung và thư thái, như thể chưa hề có một sự cố.
Quả thực, chính bản thân hắn cũng không thể lí giải, cái giây phút chạm
vào ánh mắt của Moon. Đôi mắt màu nâu ẩn chứa sức sống mãnh liệt, phảng phất nghị lực của một tâm hồn u tối, mà lại trong trẻo như ánh ban mai, ấm áp như ngọn lửa hồng. Đôi mắt giống như trạm dừng chân vĩnh viễn của hắn, một cảm giác bình yên tới khao khát, không rực cháy như đôi mắt
của một con người đương độ trưởng thành, cũng không thanh thoát như ánh
mắt của một cô gái mới lớn, đó là gì nhỉ, chỉ là đôi mắt của em. Đơn
giản, vì đôi mắt thuộc về em, xua đuổi những đám bụi mịt mù trong hắn,
trấn an con tim vốn đang nổi cáu.
Giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, hắn tò mò về đôi mắt ấy, phút chốc muốn được làm người thủy thủ táo bạo, liều lĩnh chinh
phục Hồng Hải. Chưa bao giờ hắn thấy mình nhỏ bé như vậy... Chạm vào mắt em, tâm hồn hắn như được tưới mát, thổi bùng lên cho mái buồm căng gió, hay đôi mắt em đã chạm tới cái tôi của hắn. Một cái tôi tự cao tự đại,
bị chế ngự trước một ánh mắt không màng danh lợi. Không gì khác, chính
em đã làm dịu đi cơn thịnh nộ, chế ngự con quỷ tàn độc trong hắn, và tan biến cái thứ gọi là danh vọng. Gần em, hắn đâu còn suy nghĩ mình là
chúa tể, một ông hoàng hay một người nắm cường quyền trong tay, không
hề, mà chỉ là một người đàn ông bình thường, có một công việc giản dị,
thế thôi. Tất cả đều trở nên dung dị, gần gũi khi trở về ngôi- nhà- của- hắn- và- em, mà người ta vẫn thường hay gọi là “mái ấm gia đình”. Nghĩ
về điều đó, bỗng dưng làm hắn đỏ mặt.
- E Hèm!- Ken chỉnh lại chỗ ngồi, thực chất, hắn muốn thoát khỏi những
dòng suy nghĩ về em. Tuy rằng, Ken chú ý tới cuộc họp, nhưng hình ảnh
của em vẫn có cơ hội len lỏi trong tâm trí hắn.
Hắn thấy mình thật trẻ con, không biết nữa, đôi mắt vẫn là của hắn, sắc
lạnh, độc đoán, nhưng nhiều lần đã vượt qua giới hạn. Ở cái xã hội này,
có ai để hắn phải khó chịu được chứ? Hắn chẳng phải là số một đó sao.
Nhìn vào ánh mắt của cậu em trai- Arrow, sao hắn lại có cảm giác như
đang soi xét tình địch.
Arrow quả là một đối thủ đáng gờm- Ken thừa nhận điều đó.
Devils chỉ có một. Arrow và Ken không hề chia nhau cai quản, cả hai cùng bắt tay hợp tác để tạo dựng một Devils trên cả hoàn hảo. Đó là quan hệ
tương hỗ. Còn Moon, em chỉ có một,... nhưng làm sao có thể san sẻ em cho một ai đó, không đời nào có thể.
Ánh mắt Arrow đáp lại cũng đầy thách thức. Tuy vậy nhưng thật khó đoán,
Ken cũng chắc chắn rằng, Arrow chẳng thể nào hiểu được ánh mắt hắn. Liệu cả hai vẫn đang chỉ nghĩ tới công việc của Devils?
Ken rời mắt khỏi Arrow, ánh mắt hướng về Mes. Có đôi chút ghen với anh.
Người đó- là Moon- luôn chỉ nghĩ tới anh trai. Xét trên mọi khía cạnh,
hắn hơn Mes về mọi mặt, theo cách nói suồng sã, Mes chỉ là người làm
công ăn lương cho một ông chủ là hắn, về tuổi tác thì tương đương, còn
về ngoại hình, đương nhiên Mes không thể so bì. Mes tương đối cao, và
khuôn mặt tuấn tú, giống với Moon, anh cũng có má lúm đồng tiền, chỉ
khác, nụ cười của anh lạnh tới thấu xương, chiếc núm đồng tiền ấy càng
làm tôn lên sự băng giá vô tận.
Phải nói là may mắn, hắn hơn Mes ở điểm này, vì điều quan trọng nhất là, em và hắn không cùng huyết thống. Đúng là với Moon gia đình là tất cả,
đặc biệt là anh trai, vì em chỉ có duy nhất một người thân, nhưng nếu có thêm một người nữa, tuy không chảy chung một máu, ngày ngày sống chung
dưới một mái nhà, hẳn em sẽ coi người đó hơn tất cả, vì đó là người sẽ
bên em tới đầu bạc răng long, sớm hôm che chở, bảo vệ mái ấm,... Ken
buộc miệng cười khi tìm được chính xác danh từ để chỉ về người đó.
Ngày hôm nay, Ken đã làm nhân viên rất ngạc nhiên. Ban đầu là vết cắn
trên môi, giờ lại là nụ cười bất chợt trong giờ họp. Họ không lạ gì nụ
cười của hắn, nhưng đó chỉ là những tiếng cười nhạt nhẽo, hay là cái
nhếch môi vô vị, còn lần này thì chưa ai được chiêm ngưỡm. Thực sự hắn
đã cười rất thoải mái, dù không phát ra tiếng động, ...và ấm áp. Ken
không để ý tới những ánh mắt tò mò của kẻ dưới, hắn vẫn rất chú tâm vào
công việc, Ken vẫn đang làm việc, chỉ có điều, em chi phối một phần tâm
trí hắn. Tới giờ nghỉ giữa cuộc họp, lập tức hình ảnh về em lại xâm
chiếm hoàn toàn khối óc.
Bị em từ chối, hắn khó chịu, và phải kèm theo trạng từ “rất”, chính xác
là rất khó chịu, cực kì khó chịu. Hắn đã chủ động, nhưng hắn không hề có khả năng kiểm soát nụ hôn đó. Hôm ấy hắn hoàn toàn tỉnh táo, không có
chút men rượu, hắn hôn em chỉ vì cảm xúc nhất thời, hắn đã đốt cháy giai đoạn, không phải do em ở quá gần hắn, mà là cái cảm xúc về em vốn như
tàn lửa ngày ngày dùng để sưởi lò, nay đột ngột bùng cháy, mãnh liệt.
Nếu hôn em, chạm lên bờ môi hồng và được em đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn,... thì dễ dàng qu