
g hỏi:
- Sao?- Không nhìn em, nhưng hắn chờ đợi một điều gì đó.
- Tôi... ngày mai tôi có thể ra ngoài được không?- Moon liều lĩnh, giọng nói của em cứng nhắc và có phần quyết tâm.
Ken suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Đó là quyền tự do- một lúc nữa, hắn tiếp tục- Việc gì?- Rõ ràng câu
nói thứ nhất cho em sự thoải mái, ấy vậy hắn không kiềm được tò mò trong câu hỏi liền kề.
- Tôi muốn đăng kí làm điệp viên thông tin cho Devils- Lời thỉnh cầu e dè từ phía em.
- Không muốn làm cho Angels ư?- Hắn không thích Moon làm việc cho Devils một chút nào. Moon đã dùng đại từ “Tôi” thay vì “Em” như ngày trước,
hắn hiểu, vì em đang đề cập tới công việc.
- Dạ, bên Angel không gọi nữa ạ!
- Với trình độ của cô mà đòi làm cho Devils?- Ken dứt giọng.
Moon lặng im, mới vài giây trước, Ken đã cho em chút hy vọng, nhưng chỉ
với một câu hỏi tu từ đầy miệt thị, hy vọng đó bị dập tắt. Đó đây trong
tâm trí em, vòng vòng cái hình ảnh “bữa cơm” thừa của con Frang. Bát cơm hiện tại của em, duy chỉ còn chút ít, nhưng sao em khó nuốt quá. Từng
hạt cơm trắng trẻo như nhảy múa, đè nén cảm xúc trong em, em nghẹn ngào, nhưng không dám khóc, không dám thể hiện nỗi đau qua đôi mắt, em tỏ ra
hẫng hụt đôi chút, rồi tiếp tục vào bát cơm của mình. Em chỉ ăn cơm
không, vì em sợ những thứ màu mè trên bàn ăn, những hạt cơm trắng tinh
đã chà đạp nên phẩm giá của em, thì những sắc màu xanh xanh đỏ đỏ kia
còn khiến bữa cơm của em càng tanh tưởi hơn. Em sao vậy, đã qua rất
nhiều năm rồi, mà vẫn không nguôi hình dung về cái quá khứ nhục nhã đó!
Em lẳng lặng dọn bát sau khi Sếp dừng bữa, lủi thủi tấm thân hao gầy
trước chồng bát đĩa đầy dầu mỡ. Ngay cả những việc trong căn phòng này
em còn làm không xong, thế thì Sếp nới như vậy cũng phải. Tối hôm ấy, em chỉ lao đầu vào dọn dẹp, như mọi ngày, em vẫn hay ngồi học lập trình
một mình hoặc xem ti vi trong khi Sếp làm việc, thế mà giờ mồ hôi đã nhễ nhại, vẫn cứ lao động, giặt quần áo, đánh rửa phòng tắm, ... Cho tới
khi đồng hồ điểm 23h, em lên giường và ngủ li bì.
Về phần Ken, hắn đã nằm trên giường từ lâu lắm rồi, khi thấy em vào
phòng với bộ dạng bơ phờ mệt lử, hắn đau biết nhường nào. Cả đêm đó hắn
không ngủ được, hắn đã quá nặng lời. Biết làm sao được, khi buông câu
nói đó, hắn hoàn toàn không hề suy nghĩ, ... hắn đâu muốn em nhúng tay
vào tội ác, bất kể việc đó là gì, nhưng chỉ cần liên quan tới Devils, là hắn không hề muốn. Angel là lớp vỏ bọc cho Devils, vẫn thường hay trá
hình để qua mặt cảnh sát quốc tế, tuy vậy, Angel hoạt động theo khuynh
hướng hướng thiện. Hắn muốn em làm ở đó, vì không ai khác ngoài em, xứng đáng với cái từ “Thiên thần”.
So với nhân viên của Devils, Moon còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm và kĩ
năng, mà dẫu có học cả đời, chưa chắc đã đảm nhiệm được. Nhưng những
kiến thức Moon học được từ hắn, thì đâu phải hacker cao cấp nào cũng
được trang bị, Ken đã dạy em một cách bài bản, đâu ra đấy, một phần vì
hắn muốn phòng vệ cho em khi gặp phải trường hợp xấu nhất, hai là để trở thành một người nào đó “đặc biệt”, hẳn em phải thông thạo việc gì đó,
mà công việc hack mạng hoàn toàn phù hợp với một cô gái. Nhưng hắn không cam để đôi tay thiên thần kia sa bước...
Hay vì em đã quá ngột ngạt với cái không gian này, chán ngấy khi suốt
ngày nhìn thấy hắn, ngày ngày cũng chỉ những hành động, việc làm dọn
dẹp, nấu ăn... Hắn buồn khi nghĩ về điều đó, sao ngày nào cũng nhìn thấy em, hắn luôn cảm thấy hạnh phúc, chứ đâu chán nản tới thế,... Chẳng lẽ
trong đôi mắt em, hắn không đẹp sao?
Bữa sáng, món trứng ốp la Moon đem ra vẫn duy trì theo cách thức trần
nước nóng và đập vỏ, Ken bất giác chợt nhận thấy: “Có ai dạy em nấu ăn
đâu mà em làm được?”- Duy chỉ có một lần, Ken làm cho em, hắn đã thao
tác quá nhanh, đâu để em kịp thấu, hắn còn đòi hỏi em phải nấu ăn nhũng
món sơn hào hải vị, phức tạp mà những đầu bếp thường làm dù em chỉ được
nhìn sản phẩm sau khi đã hoàn tác. Ngay đến những vị bếp trưởng cũng đều phải được hướng dẫn, học hỏi, thực tập vô số lần để cho ra những món
ngon,... còn em, ai cho em học cơ chứ.
- Ở bên Angels đang thiếu người!- Ken lên tiếng với chất giọng trầm ấm, hắn mở ra một cơ hội cho em.
Moon vẫn lặng im ngồi vào ghế của mình, cắm mặt xuống.
- Phụ trách thông tin, sáng mai Angels tuyển nhân sự- Ken không đợi chờ
phản ứng của em. Hắn kết thúc bữa sáng và ra khỏi nhà. Ken ra lệnh ngay
cho bên quản lí của Angels.
Moon không đến.
Ken đã trực tiếp tham gia vào cuộc tuyển chọn nhân sự của Angels với vai trò giám khảo, chưa bao giờ hắn quan tâm tới Angels đặc biệt tới vậy.
Nhưng hắn chờ mãi, đâu có thấy em.
Moon tiếp tục làm những công việc quen thuộc.
Tới tối muộn, Ken về nhà, trong lòng không tránh khỏi tức tối, khi em đã thờ ơ cái hy vọng mà hắn gieo cấy. Vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy em. Em
đang đứng bên chậu cây xương rồng nhỏ xíu.
Những cái gai nhỏ trên cây không vướng bận khi đôi tay em lướt qua, em
chăm chú nhìn cái cây mà chẳng để ý tới Ken. Em nở một nụ cười thánh
thiện với bé xương rồng, mà cũng đâu phải là bé, cây xươ