
mê trong sự thích thú về tương lai tươi đẹp gửi ngắm qua những giấc mơ. Nhờ rượu em giũ bỏ được tất cả
gánh nặng ngày ngày đè nén bờ vai, em như thoát ra khỏi mọi ràng
buộc,...
Cứ thế em mộng mị trong niềm vui của riêng em!
Ken về sớm, hắn không thích ngày hôm nay, cả bữa tiệc này nữa. Những thứ sa hoa kia nhàm chán quá rồi, hoàn toàn vô giá trị, ngưỡng tưởng là
giàu có, sang trọng, đủ đầy mọi thứ, nào ngờ hắn chỉ muốn một điều gì đó giản dị. Không phải thanh toán bằng tiền, dù có là những đồng tiền đen
hay trong sạch, không dùng cái tôi cao quý để đổi lấy, thứ ấy chẳng lẽ
lại xa tầm với của hắn đến thế sao. Hắn muốn con người em, mọi thứ thuộc về em, từ ánh mắt, bờ mi, đôi tay tới những cảm xúc, tâm tư tình cảm,
hắn muốn những thứ đó của em phải là của hắn.
Ken lái xe về, hắn đi tốc độ chậm. Làn gió từ hai bên khung cửa thổi bay thoảng hương rượu Chivas mà hắn đã dùng. Cũng là loại Whisky, nhưng ở
Chivas có một sức cuốn hút kì lạ, đem đến hương vị hảo hạng mỗi khi nâng ly, Ken không mấy khi uống, nhưng vì hắn sẽ về nhà, nên chỉ chọn loại
rượu nhẹ này.
Hắn chắc giờ này em đã ngủ, gọi là về sớm nhưng đồng hồ đã lệnh khỏi số
11, bữa tiệc còn kéo dài. Vừa mở cửa, mùi rượu đã theo luồng không khí
ùa vào cánh mũi, Ken không ngờ tới. Hắn từ từ bước vào, đôi mắt tìm về
em.
Moon ngủ gục xuống bàn, mái tóc đã che kín hết khuôn mặt. Hơi rượu có
chút gì nóng, khiến người em không ngừng ra mồ hôi. Em đang say hay đang ngủ hắn cũng không biết nữa. Trên bàn bày bừa đủ thứ, còn nguyên cả
những vỏ trứng hồi sáng em đập làm bánh, chút ít hạt vali và bột mì rơi
vã i, ngay cả đĩa bánh em cũng chưa rửa. Thứ mùi tanh tanh của trứng
không thể át đi mùi rượu nồng nặc, em đã ngốn hết tận những năm chai
rượu mạnh mà hắn vẫn hay thường uống với Arrow. Tửu lượng của hắn rất
mạnh mà còn khuất phục trước bốn chai, thế mà người con gái này,... Thôi vậy, hắn để em ngủ yên!
Ken dựa vào tường, tay cho trong túi quần, hắn chỉ tập trung nhìn em.
Thông thường, hắn sẽ bế em vào giường để em ngủ đỡ mỏi cho qua cơn say,
nhưng hắn để “mặc”. Hắn cũng đang chịu sự kích thích của rượu, không dễ
gì mà chỉ làm những điều thông thường ấy. Có rất nhiều cách để khiến em
trở thành của hắn, rất đơn giản, nhưng hắn từ chối con đường tắt, chỉ
những kẻ hèn hạ mới làm thế. Hắn muốn đường thẳng dù con đường vươn tới
có dài cỡ nào chăng nữa,...
Hắn ... không dám chạm vào người em, nói thực là thế. Đâu phải bế em,
đặt nhẹ nhàng vào phòng ngủ và đắp chăn cho em là đơn giản, hắn không
làm được. Hắn không có sức đề kháng trước em. Nhìn từ xa trông em ngủ đã là quá lắm rồi, từng nhịp đập nơi lồng ngực không ngừng gây áp lực lớn
cho từng cơ bắp và thớ thịt của hắn, mỗi giây qua đi như hắn phải chịu
trăm ngàn khổ cực, đôi mắt hắn chỉ cần nhắm lại là bao nhiêu thứ hình
dung đều có thể nghĩ ra và thực hiện ngay trong vô thức. Em khiêu khích
hắn hay sao, em chuyển mình để khuôn mặt quay sang phải hắn, gối đầu lên tay. Đôi môi em mọng đỏ là một khó khăn mà hắn phải vượt qua, còn cả
đôi hàng mi khẽ rung mỗi khi em thở sâu, liệu có một liều kháng sinh
giúp được hắn?
Nếu có được em đêm nay, là sự ích kỉ. Lối mòn của sự tư duy bị sai khiến bởi những phù du ham muốn, đàn ông đánh mất đi phút giây tự chủ và tự
nhủ sẽ chịu trách nhiệm về những việc mình làm. Nực cười, hắn cũng đang
nghĩ như vậy đấy, sự ích kỉ sai bảo hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân, còn
em, thì ai nghĩ cho em chứ? Nếu em không thể yêu hắn, bây giờ và mãi
mãi, thì sự chiếm hữu về thể xác kia cũng chẳng là gì, thỏa mãn niềm vui trước mắt, để rồi đánh mất chính người mình yêu?
Hắn là ai chứ? Một con chim Đại Bàng kiêu hãnh, suốt hai mươi mấy năm
qua, Ken đã vứt bỏ biết bao nhiêu hạnh phúc và niềm vui của tuổi trẻ,
cốt chỉ để đảm nhiệm được cái vị trí tối cao. Mọi dự định, ước mơ khi
còn là một cậu nhóc, cho tới cả bây giờ, hắn đều gạt sang một bên để
thực hiện một mục tiêu chính, vậy mà giờ hắn lại không thể gạt cái suy
nghĩ “hèn hạ” ra được ư?
Vì thế, hắn đứng yên lặng trong bóng tối...
*
* *
Cho tới tận sáng Moon mới tỉnh dậy, em đã bị những tia nắng của một ngày mới đánh thức. Người em đau ê ẩm và mỏi nhừ vì đã ngủ ngồi suốt đêm, em vẫn chưa thể tỉnh rượu. Mùi trứng và những thứ nguyên liệu làm bánh
cuộn lại khó chịu, càng khiến đầu em quay cuồng hơn. Dường như có người
đang nhìn em, chẳng phải đoán em cũng biết là Ken. Em không dám quay
lại, mà vội vàng thu dọn đống đồ đã bày bừa hôm qua.
- Để đấy!- Ken lên tiếng, giọng hắn có chút mệt mỏi, hắn đứng yên một chỗ đã mấy tiếng đồng hồ.
Em vẫn cững nhắc tiếp tục làm, em biết Ken ghét ở bẩn.
- Tôi bảo để đấy- Hắn lo cho sức khỏe của em, em đã uống năm chai rượu chứ đâu có ít gì. Vậy nên hắn gắt lên.
- Xoảng!- Moon giật mình, em đánh rơi chai rượu xuống sàn. Mảnh sành rơi tung tóe bắn vào chân em.
- Đi ngủ đi!- Ken trở lại với chất giọng điềm đạm.
Em còn mệt lắm, nên chỉ biết phục tùng. Dù có âm thanh của chai rượu rơi xuống vừa rồi, cũng không làm em thức tỉnh. Em vè phòng và ngã phịch
xuống, tiếp tục li