
bì.
Ken cũng không thể đứng thêm được nữa, chân hắn tê cứng. Hắn cũng đi về
giường mình, nằm xuống và hướng về chiếc giường bên cạnh, hắn vẫn lặng
ngắm người con gái mà hắn đã chót yêu...
Ken ngủ quên lúc nào không hay, ngày hôm qua ở bữa tiệc hắn đã uống đâu
có ít, giờ thì người như rụng rời. Giấc ngủ đến với hắn dễ dàng tựa cơn
gió thoảng. Cho tới khi hắn tỉnh, bầu trời đã đầy sao.
Ken không thấy Moon ở giường kề bên, em đang ngồi bên khung cửa sổ. Một con chim muốn tung cánh bay mà bất lực!
- Moon!- Bỗng nhiên hắn lên tiếng, chưa bao giờ lại nhẹ nhàng và ấm áp đến thế, gọi tên em là điều hắn đâu đã từng làm.
Moon quay người vào trong. Ánh mắt cả hai chạm nhau.
- ...- Ken không thể cất lên một lời nào để nói với người con gái ấy, dù chỉ là một câu hỏi han, quan tâm.
Em nhìn hắn, rồi lại quay đi. Em nhìn vào bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
- Em ngủ với anh được không?- Moon quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Ken, em không hề say!
Ken thực sự không tin vào những gì mình nghe thấy, hắn không thể nghe nhầm.
“- Em có thể ngủ với anh được không?” - Moon cất lên yếu ớt
nhưng chất giọng to dần. Ken đáp lại ánh mắt tha thiết của em bằng một
cái nhìn khó hiểu. Hắn không tưởng tượng ra Moon có thể nói những từ ngữ ấy. Em mới chỉ là vị thành niên, không kiểm soát được những suy nghĩ và lời nói thiếu cân nhắc. Hắn coi như đây chỉ là một lời nói bộc phát
trong cơn say.
- Em muốn có em bé...- Moon đang tìm cho mình những từ ngữ để nói tiếp-...
- Cô vẫn còn say lắm!- Ken ngồi trên giường và hướng con mắt xuống, hắn thấy sự tỉnh táo nơi em. Dù vậy, hắn lờ đi.
- Rồi em sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh!- Đúng hơn là Moon lờ đi câu nói của hắn.
Em khiến hắn phải đau đầu, một mớ bòng bong những suy nghĩ, giả thiết
cho sự việc đang xảy ra, Ken chưa thể hiểu hết về em... Những phụ nữ
mong muốn được mang trong mình giọt máu của hắn rất nhiều, lí do chính
là vì họ muốn được làm vợ, không thì là bồ nhí vĩnh viễn của hắn, cũng
vì si mê hắn cùng với quyền lực trong tay. Moon trái lại, em “ích kỉ”
theo cách của riêng em. “Rồi em sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời anh!”- Câu nói này như thể con chỉ là của em, hắn không có vai trò, chức vị gì đối với đứa trẻ ấy.
- Nó sẽ mang họ gì?- Giọng hắn lạnh buốt.
- Họ của em!- Em thừa hưởng họ của mẹ, chứ đâu được như Mes. Moon đang
khóc, nước mắt lăn dài trên má, em ngã phịch xuống sàn như để cầu xin.
- Những gì của ta thì phải là của ta!- Hắn nheo mắt lại.
Moon hiểu mình đang nghĩ gì, em hoàn toàn làm chủ được suy nghĩ bản
thân. Không rõ ánh mắt của Ken đang nhìn em có hàm ý gì, riêng em nhận
thấy đó là cái nhìn khinh bỉ từ mọi góc cạnh. Bẩn thỉu, rẻ rúng, tanh
tưởi,..., tham lam, ích kỉ- em cũng đang tự vấn chính con người mình. Em chọn từ “ĐỘC ÁC” để diễn tả cái sự nhỏ nhen hằng trực, bủa vây lấy tâm
hồn. Sự toan tính kĩ lưỡng không phải bộc phát. Ken không tin em vì danh vọng, tham tước quyền mà liều lĩnh tới vậy, nhưng em không sợ hắn sao,
bản dĩ em đã rất rất sợ hắn cơ mà, giờ lại như hắn sợ em!
Ken vẫn nhìn em, ánh mắt thật khó đoán, bề ngoài tỏ ra khinh khỉnh nhưng ẩn chứa một tình thương sâu sắc. Em thế này phải chăng là “hư hỏng”, từ nhỏ tới giờ em đâu nhận được sự giáo dục từ gia đình. Nếu muốn, hắn sẵn sàng có thể cho em một gia đình, thậm chí ngay cả Mes hắn cũng có thể
“bắt ép” phải nhận em...
Moon đã từng cố gắng không được khóc, mà sao giờ nước mắt cứ tuôn rơi,
vỡ òa. Em ân hận! Nước mắt đã là vô nghĩa, nhưng sao vẫn chua xót tới
vậy, em khóc ra ngoài đôi mắt, và khóc cả bên trong con tim, em sao có
thể ngu ngốc đến nhường đó.
Thứ mà em cần là một người để bầu bạn, để san sẻ vơi bớt nỗi cô đơn, vực dậy con người em từ nấm mồ tuyệt vọng, truyền cho em một chút hi vọng
sống,... Nhưng ai cho em? Không một ai muốn làm điều đó, nên em phải tự
tìm kiếm, em đợi chờ từ tình thương nơi ruột thịt, mà Mes đã vô tình
“quăng” nó đi. Em và con em phải chăng sẽ gần gũi hơn em và anh trai.
Giờ em đang tự trách cái suy nghĩ ngông cuồng nông cạn, mà ngưỡng tưởng
đã chín chắn. Em thu người lại, co do. Em có nghĩ tới đứa trẻ khi sẽ
phải sống một vòng đời y như mẹ nó- là em. Thưở ấy em phải mang tiếng
con ngoài dạ thú mặc dù em có cha, lũ trẻ trêu chọc tới mức phát khóc vì tủi hờn. Trẻ con thì làm gì có tội cơ chứ, thế mà em lại phải gánh chịu những nỗi đau tinh thần khủng khiếp. Đã qua rồi cái thời ấy, em đã từng vô tội, nhưng ... em lại định gây dựng tội lỗi và đẩy chúng cho một đứa trẻ khác. Em làm ngơ trước điều đó được ư, nó là con em đấy!
Ken đâu có vô tình như người ta nghĩ, hắn cũng có một trái tim, cũng là
người rất sâu sắc. Hắn hiểu nỗi khổ của một đứa trẻ không tình thương,
không mái ấm. Nếu chuyện đó xảy ra, khi mà đứa trẻ ra đời, chính là lúc
em đã bỏ tới một nơi rất xa, mọi người xung quanh sẽ kì thị bé con.
Nhưng hắn cam đoan một điều, bé con sẽ hạnh phúc hơn hắn. Những thứ hắn
có chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo, bao kín lõi rỗng bên trong. Gia đình ư?
Hắn có một gia đình với một bà mẹ sắc sảo, tàn nhẫn, một