
ạn công, ở cửa phòng làm việc của Trình NGộ
sâm, một người đang đứng, tất chân màu cà phê bao đấy đường cong duyên
dáng của đôi chân thon dài, cho dù là trang phục công sở cũng không thể
che hết dáng người xinh đẹp... Cô gái kia lẳng lặng đứng nhìn hai người
trò chuyện với nhau rất vui trên ban công, sau đó xoay người sang chỗ
khác, vất hộp thức ăn Nhật vào thùng rác.
Trên ngón tay trắng nõn có nhiều dấu đỏ, có nhiều vết dao cắt bị thương, cũng có rất nhiều vết bỏng.
Bởi vì nắm hộp cơm quá sức cho nên đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
*
Nếu như bạn nghĩ rằng trong công ty gặp phải tình huống xấu nhất là bạn bị
người ta vu oan và mỉa mai, vậy thì bạn quá ngây thơ rồi.
Từ mười giờ sáng Thư Tình nhận được văn kiện khẩn cấp, bận rộn tới mười giờ
tối, ba người phòng phiên dịch gần như cả ngày không nói chuyện, tự động làm việc của từng người, sau đó trao đổi, thẩm tra đối chiếu, làm như
một dây truyền sản xuất.
Bên phía châu Âu có đơn đặt hàng mới, là hợp tác cũng một nhãn hiệu thời trang cao cấp dành cho nam, phòng phiên dịch phụ trách giao tiếp và phiên dịch thẩm tra đối chiếu lại hợp đồng, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc mười rưỡi tất cả công tác phiên dịch cũng xong, Thư Tình bởi vì tốc độ chậm nên ở lại sau cùng
đối chiếu phần chị Lý dịch. Chị Lý dặn cô sau khi hoàn thành, nhất định
phải gửi vào email của tổng giám đốc trước 12h, tổng giám đốc sẽ làm xét duyệt lần cuối, sau đó liên lạc với bên Châu Âu và tổng công ty.
Đêm nay gần như các ngành đều tăng ca, đương nhiên Trình Ngộ Sâm cũng không ngoại lệ.
Thư Tình vô cùng chăm chú làm việc cả ngày, cuối cùng khi thẩm tra đối
chiếu làn cuối cùng, cả người cũng thả lỏng ra, lúc này mới cảm thấy đau lưng, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi tới khi tất cả văn kiện được in ra, cô cầm ly thủy tinh trên bàn, lấy hai gói cà phê trong ngăn bàn đi vào phòng nước.
Trên đường đi trông thấy trong phòng kế toán rất nhiều nhân viên đang tăng
ca, lúc đi qua văn phòng của Ngô Du thì Ngô Du còn lạnh lùng ngẩng đầu
nhìn chằm chằm cô, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Sau khi uống cà
phê xong tinh thần cũng khá hơn một chút, Thư Tình lắc lắc cổ, đi trở về văn phòng, cùng lúc đó phát hiện chồng văn kiện vừa in trên bàn đã
không cánh mà bay thì hô hấp cô cũng dừng lại.
Cô đặt cái chén
lên bàn sau đó tìm kiếm văn kiện ở khắp nơi, chỉ tiếc trên bàn tư liệu
gì cũng có, chỉ không có phần văn kiện vừa rồi cô in.
Không khẩn
trương không khẩn trương, in lại một phầ là được rồi, cũng không phải là văn kiện gì quá cơ mật... Cô tự an ủi mình như vậy, nắm chuột mở word
ra.
Ngay khi cô mở tệp văn kiện trong word, mà máy vi tính hiện ra dòng không tìm được nguyên văn thì trong lòng lạnh đi.
Dù đã có dự cảm nhưng cô vẫn mở ổ F lưu văn kiện, sau đó tìm nơi vốn lưu
văn kiện nhưng chỉ trống rỗng rốt cuộc ngón tay buông lỏng, cả người
cứng tại chỗ.
Không còn...
Bận rộn cả một ngày, phiên dịch ba phần văn kiện, toàn bộ đều không còn.
Có người động vào máy tính của cô, cầm văn kiện cô đã in, toàn bộ công tác ngày hôm nay bị hớ.
Chỉ trong vài giây đồng hồ đó, Thư Tình cảm thấy ánh đèn văn phòng quá chói mắt, đâm vào trong mắt cô mở không ra, khi cô quay đầu nhìn máy in lóe
lóe lên, rốt cuộc cũng để ý tới thùng rác bên cạnh máy in.
Cô đi
qua, mở thùng rác thì thấy thùng rác vốn trống rỗng xuất hiện một chồng
giấy vụn, bị máy cắt giấy cắt rất trơn tru, an lành nằm yên tại đó. Tất cả văn kiện trong công ty đều là văn kiện cơ mật bởi vì muốn về sớm, hai người khác đều đưa tư liệu đã phiên dịch xong cho Thư Tình, đợi cô xử lý xong khâu cuối cùng, sẽ đưa toàn bộ cho tổng giám đốc.
Mà Thư Tình hiểu rất rõ, cho dù bản thảo của chị Lý và Trần Tử Hào còn trong máy tính của bọn họ, thì phần của cô thật sự không có.
trên đồng hồ treo tường phát ra tiếng tích tắc rất nhỏ, mà khi cô ngẩng đầu nhìn thời gian, phát hiện từ giờ tới 12 giờ còn không đến nửa tiếng.
Vội vàng từ mười giờ sáng đến mười giờ tới, cố gắng suốt mười hai tiếng hóa thành hư không, mà cô chỉ còn lại không tới nửa tiếng.
Suy nghĩ của Thư Tình trống rỗng một lúc thật lâu, sau đó cô lảo đảo đứng dậy, sắc mặc trắng bệch đi tới phòng làm việc cuối hành lang.
Trình Ngộ Sâm đang không ngừng gọi điện thoại và gửi bản fax, bút ký tên chưa từng thả ra, không ngừng ký tên rồi thẩm duyệt rồi lại ký rồi lại thẩm duyệt.
So với Thư Tình uống một ly cà phê để xốc lại tinh thần, anh càng chuyên nghiệp hơn, trực tiếp phân phó Ngô Du pha ba túi cà phê vào một ly, sau đó không nhăn mày mà uống vào.
Lúc nghe thấy tiếng gọi cửa, anh vừa gọi xong một cú điện thoại, cúp máy rồi nói: “Mời vào.”
*
Sau khi nói xong tất cả, Thư Tình cố gắng duy trì bình tĩnh đứng trước bàn, yên lặng nhìn chằm chằm vào chén gốm trên bàn mà cô không biết nhãn hiệu, đoán xem Trình Ngộ Sâm sẽ nói gì.
Có lẽ là giận dữ, lập tức muốn tra xem ai làm.
Có lẽ là tức giận không kiềm được mà bắt cô thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.
Nhưng cho dù anh đuổi... Thư Tình dừng một chút, không đúng, cô không cần hiểu rõ anh, người đàn ông sâu không lường được, kh