
hoa sen, trong sáng như băng tuyết, phối hợp với ánh mắt mê ly ỷ lại của người trong ngực, giống như đặt một quả bom hẹn giờ trong đầu
anh.
Thư Tình bị Cố Chi nhìn chăm chú với ánh mắt vừa nóng bỏng
vừa thâm trầm như vậy, dù đang trong men say vẫn sinh ra một chút lúng
túng e lệ, vì vậy vươn tay vòng trước người mình, cố gắng ngăn lại mảnh
xuân quang trước ngực.
Ánh mắt Cố Chi càng trầm xuống vì tư thế
này càng làm đường cong no đủ hiện ra, bộ vị nào đó trên cơ thể dễ dàng
sinh ra phản ứng.
Anh thấp giọng dụ dỗ cô: “Không phải muốn anh giúp em sao?”
Thư Tình chần chờ nhìn anh.
“Ngoan, để anh giúp em.” Hơi thở ấm áp của anh phả lên khuôn mặt cô, mang theo
mùi hương mà cô quen thuộc, hơn nữa giọng nói bao hàm cưng chiều này,
gần như phá tan một chút chần chờ bất an trong lòng cô.
Thư Tình
ngoan ngoan để anh kéo tay mình ra, sau đó lại lần nữa bị bàn tay nóng
hổi kia đặt lên dường cong yếu ớt mẫn cảm tuyệt đẹp. Kích thích từ cả
người truyền tới khiến cô không nhịn được mà run lên, nhiệt độ đốt cháy
da thịt cô nhanh chóng lan tràn vào đáy lòng.
Hơi thở Cố Chi nặng nề, bàn tay lại không nặng không nhẹ xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại, anh
thấy sắc mặt Thư Tình càng ngày càng hồng, sóng mắt mang theo sương mù,
nhưng lại hoàn toàn tin tưởng anh, ỷ lại vào anh. Cảm giác này giống như một tảng đá rơi vào đáy lòng anh, lăn tăn gợn sóng không ngừng.
Anh cúi đầu chặn lại đôi môi cô, trằn trọc mút vào, dần dần xâm nhập, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
Sau đó nụ hôn kia dọc theo một đường xuống phía dưới, từ cần cổ bóng loáng
non mịn hôn xuống xương quai xanh, lại tới bên vai, thậm chí anh còn gặm cắn vài cái lên làn da trắng nõn của cô, không đau nhưng lại khiến cô
khẽ run vài cáu, bên môi tràn ra giọng ngâm vô cùng đáng yêu.
Giọng nói đó vô cùng nhẹ nhàng êm tai, gần như trong nháy mắt anh nhận ra sự biến hóa rõ ràng của thân thể.
Anh không chần chờ hôn lên đỉnh mềm mại, người dưới víu lấy cổ anh, giọng nói run rẩy gọi một tiếng: “Thầy... thầy Cố?”
Cô đã quá say, không để ý gọi anh là thầy giáo.
Nhưng chính xưng hô như vậy khiến anh có một cảm giác giãy dụa giữa biên giới của tội ác và đạo đức, dục vọng ở bụng dưới là không thể bỏ qua, dưới
người là thiếu nữ xinh đẹp như đóa hoa tươi... Cố Chi dừng vài giây, rốt cuộc xoay người nằm bên cạnh cô, kéo chăn đắp lên giúp cô.
Trong người Thư Tình cũng sinh ra sư biến hóa, cảm giác vừa nôn nóng vừa bất
an, vừa chờ mong lại mờ mịt chiếm lấy cô. Cô nghiêng đầu, đôi mắt sương
mù nhìn người bên cạnh: “Thầy Cố?”
Cố Chi hít sâu một hơi, hôn lên trán cô: “Ngoan, anh đi giặt khăn mặt cho em.”
Anh trấn tĩnh ra khỏi phòng ngủ, không quay đầu lại, bởi vì lúc này Thư
Tình quá ngon miệng, chỉ sợ liếc mặt thêm một chút sẽ khiến anh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Trời mới biết, dừng lại là một chuyện không hề dễ dàng.
Cô còn đang say bất tỉnh nhân sự, anh cũng không hy vọng vào lúc này sẽ làm gì chuyện tình mình không thể khống chế.
Anh là một người đàn ông 27 tuổi, có *, có nhu cầu, cũng không phải không
muốn nghĩ tới anh và người anh thích làm chuyện đó sẽ như thế nào, nhưng mà.... vẫn chưa tới lúc.
Lúc này, thầy Cố đứng trong nhà vệ sinh vắt khăn mặt, vắt khăn tròn mười phút đồng hồ, lúc đi ra sảng khoái
tinh thần giống như trút được gánh nặng.
Đáng tiếc, bởi vì quá
lâu cho nên người trên giường đã ngủ rất say, tư thế ngủ không chỗ nào
không lộ ra sự tin nhiệm và không phòng bị với anh.
Thầy Cố thở dài, giúp cô đắp lại chăn sau đó chính mình vào phòng khách rồi ngủ.
Ở cạnh nhau với khoảng cách gần như vậy, anh thật sự muốn biến thành sói.
Nhưng mà, vẫn còn nhiều thời gian. Trong rất nhiều tiểu thuyết đều nói, người say rượu sẽ không nhớ rõ buổi tối trước mình đã làm ra chuyện kỳ lạ gì.
Thư Tình trợn tròn mắt, nhìn trần nhà trắng noãn, ngay cả dũng khí rời giường cũng không có.
Cô đã làm gì? Sắm vai nhân vật côn trùng nhỏ, thoát y chạy trần truồng
trong vòng ba giây, tiến vào trong ngực người nào đó và có xu thế khiêu
khích.... Từng hình ảnh đêm qua hiện rõ mồn một trước mắt, kể cả anh đã
tiếp xúc thân mật với cô, hôn lên làn da trơn bóng không hề che giấu của cô.
Thư Tình chỉ hận không thể bất tỉnh, sau đó tỉnh lại thì mất trí nhớ, vô cùng ngây thơ nói với nam chính: “Anh là ai?”
Cô cứ nằm bất động như vậy mười phút, dứt khoát vén chăn lên, lại phát
hiện trên người chỉ còn lại quần lót, đành phải bọc chăn đến bên cạnh
cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới đất.
Tầng 11.
Nhảy xuống thì đầu óc sẽ vỡ toang.
Cô run sợ cả người, đóng cửa sổ lại, biến mình thành quả cầu, ngồi ở mép giường đăm chiêu ủ dột.
Một lát sau, Cố Chi ở bên ngoài gõ cửa, cúi đầu hỏi: “Tỉnh chưa?”
Thư Tình nhanh chóng nằm trở về, nằm giả chết không nhúc nhích.
Rắc một tiếng, người ở bên ngoài đẩy cửa vào, cầm váy của cô đi tới bên giường, đặt chỉnh tề bên cạnh gối.
Cố Chi vươn tay giúp cô đắp chăn, cuối cùng vừa được một nửa thì phát hiện lông mi của cô đang run run, vì vậy anh dừng một chút, làm như không có việc gì mà đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Nghe thấy