
luôn yêu thích đang nghĩ cái gì.
Ai nói cậu ta cam tâm tình nguyên buông tha cho sự nghiệp y học?
Trước khi hai người bước đi, Marc nắm tay Thư Tình, lén lút nói mấy lời bên
tai cô, Thư Tình kinh ngạc nhìn ông, cuối cùng cười cười gật đầu.
*
Sau khi ăn một bữa tiệc lớn vô cùng náo nhiệt cùng bà chủ nhà, Thư Tình kéo Cố Chi ra ngoài tản bộ.
Con đường lớn nhiều cây là một trong những phong cảnh đặc sắc của nước
Pháp, mà ngay cả từ đơn này trong tiếng Anh cũng phát triển ra từ tiếng
Pháp. Đèn đường chiếu lên bóng cây loang lổ mà dịu dàng, ánh sáng nhỏ
vụn xuyên qua tán cây rơi xuống, giống như những ánh sao rơi đầy đất.
Trên đường mòn cũng có rất nhiều người Pháp đang đi dạo, có gia đình đưa trẻ con ra ngoài chơi, từng đám trẻ chạy tới chạy lui trên đường, miệng thì ê a la hét.
Một cô bé cột tóc đang chạy đến trước mặt hai người
thì đột nhiên vấp ngã trên đất, thuận tay víu vào bắp chân Cố Chi, cô bé đáng thương ngẩng đầu nhìn lên.
Cố Chi bật cười, ngồi xổm xuống đỡ bé dậy, dùng tiếng Pháp hỏi bé ngã có đau không.
Cô bé thẹn thùng che mặt chạy đi, sau đó ôm lấy cổ mẹ đứng cách đó không
xa và chỉ vào phía Cố Chi, vừa vội vàng nói nói cái gì đó, mẹ cô bé nhìn về bên này cười thân thiện, cảm kích gật đầu.
Sau một đoạn đường, Thư Tình kéo tay Cố Chi, đột nhiên nghiêng đầu hỏi anh: “Anh thích con trai hay con gái?”
Cố Chi dừng một chút: “Cũng như nhau.”
“Em thích con trai hơn.” Thư Tình rất thẳng thắn: “Con gái nuôi không tốt,
từ nhỏ đã lo lắng cái này cái kia, sợ con bé nũng nịu quá rồi không thể
chịu khổ, lại sợ con bé quá lỗ mãng không quản thúc được.”
Cố Chi nở nụ cười: “Sớm như vậy mà em đã tính toán chuyện sinh con dưỡng cái rồi sao?”
Thư Tình đỏ mặt, lại nói hùng hồn: “Sớm? Thầy Cố, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, làm gì mà sớm?”
“Không sớm sao?” Cố Chi nhíu mày nhìn cô: “Thư Tình, em còn chưa gả cho anh đã bắt đầu lo lắng chuyện đứa nhỏ rồi, anh không ngờ em lại cởi mở tới mức có thể làm mẹ khi chưa lập gia đình.”
“....”
“Xem ra em đang thúc giục anh nhanh chóng cầu hôn phải không?”
“....” Cô thẹn quá hóa giận vung tay anh ra: “Anh biết là em nhất định sẽ gả cho anh sao?”
“Không lấy anh thì gả cho ai?”
“Trương Diệc Chu, Tống Dư, Trình Ngộ Sâm.... Đàn ông tốt nhiều như vậy, gả cho
ai mà không được?” Thư Tình không sợ chết tranh luận.
Ngay sau
đó, thầy Cố có tham muốn giữ lấy rất mạnh kéo tay cô lại, ôm chặt cô vào trong ngực, từ trên co nhìn chằm chằm vào cô: “Sao anh lại không biết
thí sinh dự bị của em lại nhiều như vậy? Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô
Trịnh Vương, em có muốn góp cả trăm họ không?”
Vào lúc này, trong lòng thầy Cố nghiễm nhiên nghĩ ra một trăm phương pháp khiến Thư Tình
không gả ra ngoài được, phương pháp đầu tiên chính là....gieo xuống một
hạt mầm nhỏ, từ đó mẹ đứa nhỏ thế nào cũng phải gả cho anh.
Thư
Tình hoàn toàn không biết dự tính của Cố Chi, chỉ cười đến gãy cả lưng,
vươn tay vuốt lên đôi lông mày nghiêm túc của anh: “Em cũng muốn lắm,
chỉ tiếc Trương Diệc Chu không thể qua được cửa của mẹ em, từ mấy năm
trước Tống Dư đã thoát khỏi thế giới của em, Trình Ngộ Sâm thì càng
không cần nghĩ, anh ấy và thư kí Ngô còn đang ung dung vui vẻ ở Thượng
Hải.” Cô giả bộ thở dài, buông tay: “Lúc em còn trẻ người non dạ đã bị
anh lừa gạt, bây giờ lớn tuổi rồi nên không ai muốn nữa.”
Cố Chi liếc cô một cái: “Sao, em nói giống như em đang chịu thiệt thòi vậy, đi theo anh thì em rất tủi thân sao?”
“Không phải sao? Anh lớn tuổi vậy rồi, ai mà biết được các bộ phận của anh có
thể già yếu hơn so với em không?” Cô trợn tròn mắt nói mò.
Cố Chi ngừng chân, mỉm cười nhìn cô: “Thư Tình, em đang nghi ngờ anh sao?”
Thư Tình còn chưa kịp nỏi chuyện đã bị người đàn ông núi lửa phun trào
khiêng lên đi trên đường, hành động này quá kinh thế hãi tục, cô vừa
quẫn vừa thẹn nhưng lại không thể la to, chỉ đành đánh anh không ngừng.
“Cố Chi, anh uống lộn thuốc à? Không ngại mất mặt sao?” Giọng nói được giảm thấp khó nén sự khinh bỉ.
Cố Chi thoải mái khiêng con mồi về nhà, mỉm cười nói: “Không ai biết anh, cũng không dọa tới ai.”
“Hình tượng người Trung Quốc đều bị anh hủy diệt hết rồi!” Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh mau thả em xuống!”
“Xin lỗi, trong mắt người Pháp, cái này gọi là tình thú.” Anh lại biến thân
thành một thầy giáo tiếng Pháp, phổ cập văn hóa nước Pháp cho cô.
Vì vậy, anh cứ khiêng cô đi thẳng về nhà bà chủ rồi mới đặt cô xuống.
Thư Tình trừng anh, lại phát hiện người luôn trầm ổn tỉnh táo vào lúc này
chân mày khóe mắt đều mang theo chút vui vẻ, cả người tản mát ra chút gì đó tùy ý không kiêng đè chứ không phải là ôn nhuận nội liếm chói lọi
như ngọc thạch trước kia.
Cô đột nhiên hiểu ra, tại một nơi không ai biết, dường như anh rốt cuộc cũng vứt bỏ được toàn bộ nỗi băn khoăn
trong quá khứ, thật sự tự do bỏ qua một lần.
Cô hiếm khi nhìn
thấy vẻ mặt sống động nhanh nhẹn đó của anh, sau khi vào phòng ngủ lầu
hai, Thư Tình đột nhiên lấy điện thoại di động chụp ảnh anh, nhìn vào
đôi mắt nghi ngờ của anh, cô chỉ cười nói: “Lưu làm kỷ niệm.”
“Kỷ niệm gì?