XtGem Forum catalog
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 7.00/10/421 lượt.

giác của em về màu sắc rất tốt, Ban tuyền

truyền của chúng tôi mời được em tham gia đúng là may mắn.”

“Áp phích tuyên truyền của Hội sinh viên năm nay đã

có em làm chủ lực rồi…”

“A Tử, ở cửa phía tây của trường có một bức tường

cần vẽ tuyên truyền theo chủ đề, chúng ta cùng nhau vẽ, được không?”.

Trước mặt anh ta, Vệ Tử cảm thấy một sự tự tin chưa

từng có, vì cô nhỏ tuổi nhất, hơn nữa những chuyện khó xử liên tiếp

xảy ra, các bạn trong phòng rất quan tâm, chăm sóc cô, nhưng mọi người

càng quan tâm chăm sóc, Vệ Tử lại càng cảm thấy mình chẳng có điểm

nào tốt, chỉ còn cách cố gắng hết sức làm việc giúp người khác

để bù lại.

Bây giờ gặp Trác Bằng Phi, cô mới biết mình cũng có

giá, anh xuất sắc, giỏi giang như vậy, thế mà để mình ở vị trí

ngang hàng, thậm chí là thấp hơn với cô, không biết có phải muốn nói

rằng thực ra cô không đến nỗi tệ như vậy?

Sự khuyến khích của anh, lời khen ngợi của anh, nghe

cực kỳ chân thành, giọng nói cũng rất dịu dàng, dễ nghe. Dần dần

Vệ Tử bắt đầu mong chờ mỗi lần hoạt động của Hội sinh viên, để

được nhìn vẻ hăng hái của anh và cảm thấy bản thân cũng vinh dự lây.

Buổi tối trước đêm Noel, Trác Bằng Phi gọi cô ra

ngoài, nói là bức tường văn hóa ở cửa phía tây phải hoàn thành

trước dịp tết Nguyên Đán, e rằng phải làm thêm giờ.

Làm thêm là chuyện không thể từ chối! Mặc quần áo

xong, Vệ Tử rời khỏi căn phòng ấm áp, đội gió bắc giá lạnh

chạy tới cửa phía tây.

Bình thường người qua lại ở cửa phía tây không

nhiều, đêm Noel lại càng vắng vẻ, cả một khoảng đất rộng chỉ có hai

người họ với mấy chiếc bút lớn trong tay.

Hết cười rồi đùa, hai người cứ mỗi người một bút

miệt mài biến bức tường trơ trụi thành bức tường đầy hình vẽ với

đủ màu sắc. Đến lúc kết thúc công việc, Trác Bằng Phi đột nhiên

ngẩng đầu lên cười với cô, nụ cười khác thường ấy khiến cho trái tim

của con nai con Vệ Tử đập loạn xạ.

Còn Trác Bằng Phi sau nụ cười đó lại cúi xuống cầm

chiếc bút viết lên tường mấy chữ lớn: “Tử, Phi vẽ vào trước đêm

Noel”. Nét chữ rất rắn rỏi nhưng khí chất phi phàm, chứng tỏ trình

độ thư pháp rất tốt.

“Ôi!” Vệ Tử bịt miệng kêu lên, “Viết rồi khó xóa

lắm, ngày mai mọi người nhìn thấy thì làm thế nào?”, sao một người

vốn rất điềm đạm như Trác Bằng Phi lại có những lúc như trẻ con thế.

Ném chiếc bút trong tay xuống, Trác Bằng Phi giữ lấy

vai Vệ Tử, rồi mỉm cười nhìn vào mắt cô: “A Tử, em không biết mình

đáng yêu đến thế nào đâu. Anh muốn để cho cả trường biết rằng anh

thích em, anh muốn được ở bên em!”.

Khi nụ hôn của Trác Bằng Phi rơi xuống, toàn thân Vệ

Tử run lên, cảm giác như điện giật, sau đó là những bàng hoàng, ngây

ngất, một hồi lâu sau đó cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra.

“Có thể cho em biết bố mẹ anh làm gì được không?”

Trong thời khắc ấy mà lại đưa ra câu hỏi như vậy, Vệ Tử cảm thấy hơi

xấu hổ, nhưng không thể không hỏi, nên cô chỉ còn biết vùi đầu vào

lồng ngực ấm áp của Trác Bằng Phi như con đà điểu.

Đầu tiên Vệ Tử cảm thấy tiếng động trong lồng ngực

anh sát ngay bên má cô, sau đó là tiếng cười không nén được. Kìm lại

tiếng cười, Trác Bằng Phi trả lời cô bằng một giọng cố giữ cho thật

bình thường: “Bố mẹ anh là giáo viên, không phải là quan lớn, cũng

không phải người giàu có”. Một giáo sư có tiếng ở trường đại học

thì cũng là giáo viên, coi như anh đã không nói dối.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Vệ Tử hoàn toàn

chìm đắm trong tình yêu.

Sau khi xác định quan hệ xong, Vệ Tử đỏ bừng mặt,

rồi câu được câu chăng kể với Trác Bằng Phi về quy định trong

phòng của mình, sau cùng nói rõ với vẻ trịnh trọng: “Chỉ là hình

thức thôi. Bọn Dương Sương đều đã mời cả rồi, nhưng em vẫn chưa được

lĩnh học bổng bao giờ, nên chưa có cơ hội mời lại mọi người, chi phí

mời mọi người lần này để em trả!”.

Trác Bằng Phi mỉm cười ôm Vệ Tử vào lòng, gí vào

mũi cô, đùa: “Mời bạn mà phải để em bỏ tiền ra thì có bạn trai như

anh để làm gì? Bảo các bạn trong phòng em chuẩn bị đi, sáu giờ tối

mai ở nhà hàng hải sản Bán Kim Huy”.

Vệ Tử mở to mắt: “Ở đó đắt lắm”. Cụ thể đắt như

thế nào thì cô không biết, nhưng mỗi lần đòi ai đó khao, Dương Sương

đều kêu lên rằng phải tới đó.

“Ha ha, mấy khi mời mọi người một lần, đắt một chút

cũng không sao. Em yên tâm đi, đó là tiền anh làm ra mà.” Trác Bằng Phi

nhìn điệu bộ cuống lên của cô, cũng cảm thấy rất đáng yêu, không né