
Vệ Tử cảm thấy có một trách nhiệm
nặng nề trên vai giống như đón nhận quân lệnh.
Nhiệm vụ huấn luyện ngày thường vốn không nhẹ, lại ở khác
khu với Lý Lỗi, hơn nữa, “sự kiện về những lời đồn” mà Cao Đình Đình truyền đạt
lại ít nhiều cũng có ảnh hưởng, Vệ Tử cố gắng tận dụng những lúc luyện tập tập
thể phối lời với Lý Lỗi, còn những lúc khác thì nấp mình trong phòng một mình
khổ luyện.
Ngày nào Cao Đình Đình cũng lên giường đi ngủ trước mười giờ
rưỡi để giữ gìn sắc đẹp, đến khi cô ta chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm vẫn thấy đèn
trong nhà vệ sinh còn sáng, từ trong đó vọng ra tiếng nói thì thầm, Đình Đình
tưởng rằng Vệ Tử đang gọi điện thoại, ngồi dậy lắng nghe một hồi lâu, đến khi
không nhịn được bèn bước tới gõ cửa: “Vệ Tử, cô ra ngoài này gọi có được
không?”.
Không ngờ cửa chỉ khép hờ, đẩy cửa ra, Cao Đình Đình mới
phát hiện, Vệ Tử ở trong đó ăn mặc chỉnh tề, tay cầm tập giấy đứng trước gương.
Hóa ra không phải nghe điện thoại. Vệ Tử nghe thấy tiếng đập cửa vội vàng quay
người lại, bối rối nhặt mấy thứ đồ rơi dưới đất lên.
Vệ Tử luống cuống nhặt đồ, vừa xối nước vừa xin lỗi Cao Đình
Đình. Cao Đình Đình thì nhìn cô bằng đôi mắt ngái ngủ: “Cô đang làm gì vậy?”.
Nhìn thấy tập bản thảo lời dẫn chương trình để bên cạnh đó, cô ta kêu lên ngạc
nhiên: “Không lẽ như vậy thật? Nửa đêm rồi mà cô không ngủ chỉ để học thuộc mấy
câu đó?”. Vệ Tử đã đọc nó bao nhiêu ngày rồi, với trí nhớ kiểu ấy thì thi đại
học thế nào nhỉ?
Vệ Tử đáp với vẻ ngượng ngùng: “Không phải thế, thực ra tôi
đã thuộc rồi, có điều mọi người nói rằng chỉ cần nhìn mặt tôi là biết ngay học
thuộc lòng, tôi đang nhìn vào gương để luyện vẻ mặt”. Nhưng người trong gương
chính là cô, nhìn vào mặt mình thì không thấy căng thẳng, biểu hiện vì thế cũng
tự nhiên, thoải mái hơn, khác hẳn khi lên sân khấu!
“Thật không thể chịu đựng nổi cô nữa!” Cao Đình Đình trợn
mắt lên: “Chỉ chuyện nhỏ như vậy, việc gì mà phải nghiêm túc đến thế? Đọc thì
đọc chứ sao, dù thế nào thì mặt của Lưu Bân cũng có đẹp hơn đâu, ông ta không
có việc gì làm nữa hay sao mà lại đưa ra vấn đề làm khó cô như vậy!”.
Vệ Tử càng tỏ ra lúng túng hơn: “Thật ra không thể nói như
vậy được, thầy Lưu cũng chỉ vì muốn tốt cho tôi thôi...”. Chỉ có điều cô kém
cỏi, đúng là gỗ mục không thể chạm khắc được. Cao Đình Đình nói xong, ngồi lên
bệ xí, Vệ Tử vội quay người đi ra ngoài.
Sau đó, Vệ Tử tìm được một phương pháp tương đối tốt.
Trong ký ức của cô, lần căng thẳng nhất là khi cô đại diện
cho những học sinh ưu tú lên phát biểu ý kiến hồi tốt nghiệp tiểu học, lần đó
mồ hôi ra ướt đầm áo quần, suýt nữa cô còn vãi tè cả ra. Sau đó, mỗi lần nhớ
đến cảnh ấy cô đều chỉ mong tìm được chỗ đất nứt ra để chui xuống, hoặc ôm đầu
làm cho mình bị một trận thật đau, sau đó quyết định chôn thật kỹ những ký ức
đó, không bao giờ muốn nhớ đến nó nữa.
Bây giờ, Vệ Tử quyết định dành cho mình một chiêu thật độc,
cô vừa thử nhắm mắt lại hồi tưởng lại cảnh tượng ngày ấy, vừa lẩm nhẩm những
lời dẫn.
Người cầm micro giới thiệu cô bước lên sân khấu là người phụ
trách nghiêm khắc nhất kiêm giáo viên dạy toán.
Người phát phần thưởng cho cô là thầy hiệu trưởng đeo đôi
kính có gọng đen, mỉm cười đáp lại nghi thức chào của đội thiếu niên tiền phong
từ phía cô, đúng lúc đó phía dưới rộ lên tiếng cười, thì ra, khi chào cô đã đưa
nhầm cánh tay…
Cố lên, cô không được chạy trốn, phải tiếp tục nhớ lại!
Tiếp đó là quay người về bên phải theo quy định nghiêm túc,
Vệ Tử mắt nhìn thẳng, chân trái không may vướng vào chân phải, thoáng cái cô đã
quỳ xuống sân khấu.
Cố chịu, cố chịu cơn đau ở đầu gối, cô đứng dậy, mặt vẫn nở
nụ cười – mặc dù thực ra cô rất muốn khóc.
Phải nói rồi, cô nên nói gì nhỉ? Rõ ràng đã học thuộc lòng
như cháo chảy rồi cơ mà, sao bây giờ lại quên câu đầu tiên thế này? Mau nghĩ ra
đi! Câu đầu tiên là gì nhỉ?
Những giọt mồ hôi to tướng như hạt đậu lăn xuống, mặt Vệ Tử
đỏ gần như Quan Công, lúc đó cả hội trường phía dưới là một rừng những đầu
người đen kịt, đó là giáo viên và học sinh toàn trường!
Đúng rồi! Câu đầu tiên là: Kính thưa các thầy cô giáo, thưa
toàn thể các bạn!
Trong khi xúc động, đúng lúc cô đang định mở miệng ra nói
thì thầy tổ trưởng khối kéo tay cô, rồi cầm lấy micro nói với mọi người: “Vì
trời quá nóng, em Vệ Tử có lẽ bị trúng nắng, ai là lớp trưởng? Hãy lên đưa em
ấy tới trạm y tế!”.
Không phải cô bị trúng nắng, từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ
bị ốm, nhiệt độ này chưa đến mức khiến cô phải ngã gục, nhưng trước những câu
hỏi của cô y tá, Vệ Tử chẳng còn sức lực để giải thích nữa, mặc cho y tá muốn
làm gì thì làm.
Cầm túi thuốc y tá đưa cho mang về nhà, Vệ Tử nghe thấy
tiếng mẹ đang nói qua điện thoại: “Chứng tự kỷ? Không phải đâu, chỉ có điều
cháu Vệ Tử nhà tôi khi đứng trước đông người rất ít nói, nhưng khi ở nhà cháu
hoạt bát, vui vẻ lắm”.
…
“Cháu không có bệnh thần kinh như lời thầy nói đâu. Tôi là
bác sĩ, hơn nữa tôi hiểu con gái mình, cháu không sao đâu, xin thầy cứ yên tâm.
Có thể do cháu ít tiếp xúc với người lạ, nên hễ thấy đôn