
tay lại vang lên và ngót dần, một giọng nam
trung trầm ấm cất lên, mang tới một không khí vô cùng hào hùng, giọng hát tuyệt
vời ấy một lần nữa lại đón nhận những lời trầm trồ. Nếu lúc trước sự nhộn nhịp
phần nhiều là không thật thì bây giờ đã ngược lại.
Xem ra, giọng hát của vị lãnh đạo này rất tốt, chả trách lại
được xếp vào tiết mục “đinh” của chương trình. Sau khi đưa micro, kết thúc mọi
công việc phải đảm nhận, lui vào cánh gà, Vệ Tử mới bắt đầu có tâm trạng thưởng
thức các tiết mục.
“Bài hát này có quen không?” Bị tiếng hỏi của người đứng sau
làm cho giật mình, Vệ Tử vội vàng quay đầu lại chào: “Thầy Lưu”, rồi lập tức
trả lời câu hỏi: “Quen ạ, lúc còn đi học em cũng được học”.
“Thật thế à? Thế thì chắc chắn cô cũng biết hát.” Lưu Bân
hào hứng đón lấy chiếc micro từ tay của Lý Lỗi đang đứng cạnh đưa cho Vệ Tử:
“Lên hát cùng đi!”
“Sao cơ?” Vệ Tử ngây người, thò đầu ra nhìn cảnh tượng sôi
động trên dưới sân khấu, rồi nhìn Lưu Bân bằng ánh mắt sợ hãi: “Thầy Lưu, thầy
đang đùa à?”.
Lưu Bân nghiêm mặt: “Ai đùa với cô, cô lên hát cùng đi!”.
Vừa nói xong, Vệ Tử chưa kịp phản bác thì đã bị đẩy lên sân
khấu.
Chương 23
Sau khi bước lên sân khấu, trong đầu Vệ Tử lập tức trở nên
trống rỗng, dù hoàn cảnh ồn ào như vậy mà cô vẫn có thể nghe rõ tiếng tim mình
đập loạn xạ, làm thế nào bây giờ, rút cục nên làm thế nào bây giờ?
Mũi tên đã lên cung rồi không thể không bắn, cô từ từ bước
lên trước, cầm micro kề sát miệng, làm ra vẻ như chuẩn bị hát.
Người đang hát chính trên sân khấu lập tức cảm thấy ánh mắt
của khán giả dịch về một phía, ngoái đầu lại nhìn thì thấy Vệ Tử đang mở miệng,
bèn mỉm cười: “Cô cũng muốn hát à?”, rồi nhân lúc nhạc dạo, bèn để micro xuống,
đưa tay ra làm động tác “mời” với Vệ Tử.
Lúc đó khán giả cũng ngừng vỗ tay, lặng lẽ nhìn lên sân
khấu. Âm nhạc lại nổi lên, Vệ Tử nhìn phụ đề ca từ trên bức màn lớn ở phía đối
diện, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh các liệt sĩ quên mình vì cách mạng, không
nén được mắt bỗng nhòa lệ - tình huống này với cô cũng chẳng khác gì hành động
quên mình ấy! Nghĩ đến đây, cô thấy dần bình tĩnh trở lại, nếu đã hy sinh quên
mình thì còn sợ gì nữa?
Tiếng hát mềm mại cất lên, tuy hơi mảnh nhưng không hề yếu
ớt, vang vọng trong căn phòng đa chức năng, những người ngồi xem có một cảm
giác rất khác lạ: Thì ra những bài hát cách mạng cũng có thể hát như vậy!
Từ đầu đến cuối Vệ Tử cứ đứng thẳng đơ, tay cầm micro nhìn
vào tấm màn lớn mà hát, mắt không hề rời khỏi đó, đến chỗ cao trào, những xôn
xao nhỏ ở phía dưới đã đánh thức cô khỏi trạng thái bi tráng để trở về với hiện
thực, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra: Cô lên để hát phụ họa, hát phụ họa có cần
thiết phải hát nhiều như thế không?
Quay sang nhìn người hát chính bên cạnh, lúc này đang cầm
micro, hai tay để bắt chéo phía sau lưng, miệng mỉm cười nhìn mình hát, máu
trong người Vệ Tử lập tức dồn lên đầu, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín, tay
cầm micro không biết làm gì.
“Xin cảm ơn đồng chí đã giúp, phần cuối mời tất cả mọi người
hát cùng, được không ạ?” Người bị Vệ Tử cướp mất quyền biểu diễn quay xuống nói
với đám đông bằng vẻ mặt bình thản, rồi ra hiệu cho những người ngồi ở hàng ghế
trước đứng dậy, thế là, từ bài đơn ca chuyển thành song ca, rồi từ song ca
chuyển thành đại hợp xướng.
Dạ hội kết thúc, Vệ Tử nhân lúc lộn xộn lặng lẽ mò về phòng
thay quần áo. Bỏ đôi giày cao gót mà cô không quen và đôi tất chân gò bó ra, cô
ngồi xuống ghế ngây người: Chắc hẳn cô lại gây chuyện tệ hại rồi, Lưu Bân sẽ
trách mắng cô như thế nào đây?
Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Vệ Tử thấy hơi xúc động,
tối nay không những cô không nói sai câu nào mà còn dám hát trước đông người
như vậy! Thế có phải là, cái bệnh “trở ngại về ngôn ngữ” của cô đã chấm dứt
rồi?
Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Vệ Tử ngẩng cái
đầu đang cúi gằm lên, đáp một tiếng: “Mời vào”, vì sợ Cao Đình Đình cũng về
ngay nên cô không khóa cửa.
Trước khi mở cửa, người đứng ngoài lên tiếng trước: “Tôi là
Lý Lỗi”, rồi do dự một lát mới mở cửa ra, Lý Lỗi cầm một túi đồ, nói: “Đây là
bánh trung thu và hoa quả của các lãnh đạo mang tới cho mọi người, phần này
dành cho cô và Cao Đình Đình”.
Vệ Tử vội xỏ dép đón lấy: “Cám ơn anh”. Nhìn thấy Lý Lỗi với
hay bàn tay đã trống không nhưng không có vẻ gì là chuẩn bị ra về, cô hỏi: “Còn
chuyện gì nữa à?”.
Ánh mắt của Lý Lỗi rời xuống phía dưới, dừng lại ở đôi chân
trần của Vệ Tử dưới chiếc váy chạm đầu gối, rồi lập tức tránh đi, nói với vẻ
đắn đo: “Thầy Lưu bảo tôi đến gọi cô, dưới đó đang mở vũ hội, vũ hội xong còn
có dạ tiệc nữa”.
“Vũ hội?” Vệ Tử mở to mắt, nói: “Vậy thì tôi không tham gia
được rồi, tôi không biết nhảy”. Với tâm trạng như lúc này thì đến ăn cơm còn
chưa chắc nuốt nổi, nên chuyện có tham gia dạ tiệc hay không, cô cũng phải xem
xét.
“Thầy Lưu bảo tôi lên gọi cô, nói rằng cô nhất định phải tới
để có cơ hội lấy công chuộc tội.” Lý Lỗi nói với vẻ rất cứng rắn, giọng nói mỗi
lúc một thấp xuống, anh ta hình như rất khó xử.
Vệ Tử chau mày, cô biết