
ờng như không thể giải
thích được, ông bèn quay sang nói với cả đội: “Chúng ta đã tới huấn luyện quân
sự thì phải hoàn toàn chấp hành kỷ luật đối với quân nhân, tất cả mọi việc đều
phải xin phép, thể dục buổi sáng và ba bữa ăn không có lý do thì tuyệt đối
không được vắng mặt!”.
Bữa tối diễn ra theo kiểu tự chọn, mọi người lấy thức ăn xong
thì tốp năm, tốp ba ngồi rải rác khắp nơi, ngoài Cao Đình Đình, Vệ Tử không
quen biết bất cứ ai nên đành ngồi một mình. Vừa mới ăn được vài miếng thì nghe
thấy mấy cô gái ở bàn phía sau bàn tán.
“Cô ta đúng là rất ngang bướng, ngày đầu tiên mà đã dám không
tới ăn cơm.”
“Cô ta không ăn thì phải chịu đói, bận gì đến cậu.”
“Cô ta còn lâu mới chịu đói. Cậu không nhìn thấy lúc cô ta
đến làm thủ tục à, mang theo mấy cái túi to tướng, chắc hẳn trong đó có không
ít đồ ăn vặt.”
“Mình nghe nói bố cô ta cũng chỉ là thị trưởng một thành phố
nhỏ, vậy mà sao ra vẻ thế, xe tiễn cô ta còn lái vào tận trung tâm huấn luyện
nữa kia!”
“Vậy thì cậu không biết rồi, mặc dù bố cô ta không phải là
quan to, nhưng lại có một cô con gái tốt, mà con gái thì có thể có một người
chồng tốt, người tiễn cô ta là...” Nói đến đây họ hạ thấp hẳn giọng xuống, Vệ
Tử biết rằng bọn họ đang nói tới Cao Đình Đình, mặc dù nghe lén chuyện của
người khác là không tốt, nhưng cô không nén được sự tò mò, không ngờ ngay lập
tức nghe thấy những người kia nhắc đến tên mình.
“Thế à?” Giọng một cô bỗng cất cao, “Đúng là không nhận ra,
cô ta cũng chẳng xinh đẹp gì, nếu có hình thức như Vệ Tử thì còn có thể”.
“Cậu thì biết gì?”
Giọng của một cô khác đầy vẻ coi thường. “Thời buổi này nếu chỉ xinh đẹp không
thôi cũng chẳng có tác dụng, còn cần phải biết tính toán, biết thủ đoạn, cậu
không thấy Cao Đình Đình tốt nghiệp trường nào à?”.
“Thì ra là như vậy, sinh viên nữ của trường ấy...”
“Vệ Tử, sao cô lại ngồi ăn một mình thế?” Bị hỏi bất ngờ, Vệ
Tử giật nảy mình, vội nuốt miếng cơm trong miệng, đứng dậy chào: “Thầy Lưu”.
“Cô ngồi xuống ăn tiếp đi, đứng dậy làm gì?” Thấy giáo hướng
dẫn Lưu Bân bê đĩa thức ăn ngồi xuống phía đối diện với Vệ Tử. Cô không dám
dỏng tai lên nghe lén chuyện của những người ở bàn sau nữa, mà chăm chú vào
việc ăn cơm.
“Vệ Tử, cô có sở trường gì về văn nghệ không?” Lưu Bân vửa
ăn vừa hỏi.
“Sao ạ?” Vệ Tử có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp rất thật thà:
“Không ạ, em không có bất cứ sở trường nào”.
Đột nhiên Lưu Bân cười khà khà: “Thời buổi này những người
khiêm tốn như cô không nhiều. Bây giờ khác hẳn ngày xưa, khi cần khiêm tốn thì
phải khiêm tốn, khi cần thể hiện thì phải biết thể hiện. Sắp đến tết Trung thu
rồi, trung tâm huấn luyện muốn tập trung tất cả học viên mới, tổ chức một buổi
dạ hội, nên cần chọn ra hai người dẫn chương trình, một nam, một nữ, tôi cảm
thấy cô rất phù hợp”.
Suýt nữa thì Vệ Tử bị nghẹn, cô nấc mấy cái rồi mới mở miệng
được: “Thầy Lưu, thật sự không phải là em khiêm tốn mà đúng là từ trước tới nay
em chưa dẫn chương trình bao giờ!”. Trời ơi, cô vốn là người được mệnh danh “có
trở ngại về ngôn ngữ”, bảo cô dẫn chương trình, có khác gì là giết cô!
“Nhìn cô kìa, chưa chi đã rút lui rồi, sao lại không dũng
cảm thử một lần xem! Cô cứ yên tâm, dẫn chương trình rất đơn giản, không phức
tạp như các tiết mục vui chơi trên tivi đâu, những lời cần nói đã có người
chuẩn bị trước cho cô rồi, cô chỉ việc học thuộc đến lúc đó nói lại là được
thôi mà.”
Nếu đã như vậy thì sao cứ phải chọn cô? Vệ Tử đang định nói
thì bị Lưu Bân đưa tay ngăn lại: “Dạ hội Trung thu, có rất nhiều lãnh đạo của
Bộ đến dự, và cả đại biểu của các phòng ban Huấn luyện, Tuyên truyền, Nhân sự,
Tổ chức động viên phụ trách chúng ta đến nữa, nếu có thể xuất hiện trước họ,
thì con đường tiến thân sau này cũng dễ dàng hơn. Vệ Tử, tôi dành cơ hội này
cho cô là để giúp cô đây, cô không nên không biết thế nào là tốt, xấu như vậy”.
Mấy lời cuối cùng của Lưu Bân chứa đựng vẻ không bằng lòng
và có phần nghiêm khắc, Vệ Tử nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo của ông không
hề có nụ cười nào, nên không dám lên tiếng phản bác nữa mà đành lặng lẽ gật
đầu.
Chương 21
Cao Đình Đình thấy trước khi đi ăn cơm Vệ Tử còn rất bình
thản, thế mà lúc về lại có vẻ cực kỳ tâm trạng, bèn lên tiếng hỏi: “Sao, Lưu
Bân mắng cô à? Có phải vì tôi không đi ăn cơm không?”.
Vệ Tử gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu: “Không phải vậy, ông
ấy chỉ nói rằng lần sau nếu cô không đi ăn cơm hoặc không thể ra thao trường
luyện tập thì nhất định phải xin phép ông ấy”.
Cao Đình Đình “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi với vẻ thắc mắc: “Vậy
sao mặt cô lại ỉu xìu như vậy, bị ăn hiếp à?”.
Vệ Tử nghe nói vậy lại càng thấy uể oải hơn, bụng thầm nghĩ,
bị ăn hiếp còn dễ chịu hơn là chuyện này, nhìn vẻ mặt tò mò của Cao Đình Đình,
cô không nén được đành nói thật: “Thầy Lưu bảo tôi dẫn chương trình trong dạ
hội Trung thu”.
Cao Đình Đình mở to mắt, kêu lên: “Dẫn chương trình? Chuyện
hay quá còn gì, đó là cơ hội để cô xuất hiện trước mọi người, để tôi nghĩ xem
nhé, xem phía nam sinh thì có ai đẹp trai để cùng dẫn với cô...”.