
mai cô
phải dậy sớm đó sao?” Thời Viễn nói, khuôn mặt lại tươi tỉnh như thường.
Xem ra cô quá đa nghi rồi, nghĩ vậy, Vệ Tử thả lỏng người
dựa vào ghế, đến lúc này bụng cô cũng đã bớt hẳn cảm giác no căng, cơn mệt
mỏi ùa đến, tối nay nhất định sẽ ngủ một giấc thật ngon!
Nhưng dường như ông trời không muốn Vệ Tử được ăn ngon ngủ
yên, nên sau sự việc bị cướp ví tiền lại tiếp tục mang đến cho cô nỗi phiền
phức lớn hơn.
Đúng lúc về tới ký túc xá, cô đang định đi tắm một cái thì
điện thoại đổ chuông, ở đầy dây bên kia là giọng dọa dẫm quen thuộc: “Xuống
ngay, tôi chờ cô ở dưới lầu, nếu không tôi sẽ lên đó tìm cô!”.
Trời, chẳng phải đã nói đưa địa chỉ cho cảnh sát rồi còn gì?
Sao anh ta lại tự mình đến như thế này! Nhìn người bạn cùng phòng Cao Đình Đình
mặc bộ đồ ngủ đang đắp mặt nạ, Vệ Tử lập tức quyết định ngoan ngoãn xuống gác
mới là việc làm sáng suốt.
Khi xuống tới sân khu ký túc xá, Vệ Tử mới phát hiện ra rằng
Nhiệm Nam Hoa đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, có điều vẫn là màu tối, đang đứng
dựa vào chiế xe của anh ta mà Vệ Tử không biết tên nhưng chắc hẳn là một chiếc
xe rất thời thượng, rất phong cách mà trước đây nếu các bóng hồng trong trường
nhìn thấy ắt hẳn sẽ phải kêu ré lên.
Vệ Tử cũng suýt kêu lên, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện,
một lượng máu lớn dồn về dạ dày khiến đầu cô phát đau vì thiếu ôxy. Cô cố gắng
nói bằng giọng hòa nhã: “Còn chuyện gì nữa thế?”.
“Tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô có quan hệ như thế nào với
người đàn ông đi cùng cô tối nay?” Nhiệm Nam Hoa hơi nghiêng người, rời khỏi
chiếc xe, đứng thẳng lên, hỏi.
“Cái gì cơ?” Vệ Tử cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời
rất thật thà: “Anh muốn nói tới Thời Viễn chứ gì, anh ấy là bác sĩ thực tập của
Bệnh viện H, tôi quen anh ấy trong lần đến kiểm tra sức khỏe, anh ấy là con
trai viện trưởng của mẹ tôi”. Cô cố gắng nói rõ tình hình hơn một chút, hy vọng
sau khi thỏa mãn sự tò mò của anh ta xong, cô có thể được đi ngủ sớm.
“Không còn quan hệ gì nữa à?” Vẻ mặt Nhiệm Nam Hoa vẫn lạnh
lùng như cũ, nhưng giọng nói có phần mềm hơn hẳn.
“Không.” Vệ Tử lắc đầu, ít nhất thì cho đến lúc này là không
có.
“Thế thì tốt, đồ… Vệ Tử, cô nghe cho rõ đây, kể từ ngày mai
tôi sẽ theo đuổi cô!” Nhiệm thiếu gia đưa ra một thông báo mà Vệ Tử nghe xong
như sấm nổ bên tai.
Chương 20
Khi Vệ Tử về đến ký túc xá, thấy Cao Đình Đình đang nhoài
người bên cửa sổ nhìn xuống, nghe tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại, lớp mặt nạ
trên mặt cô ta đã được lấy xuống, để lộ một khuôn mặt nhọn, làn da bánh mật,
cùng với một mái tóc cắt ngắn, trông rất xinh xắn.
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn rõ mặt nhau (lúc trước
Cao Đình Đình đắp mặt nạ), Vệ Tử đang định tìm chuyện gì đó để nói thì Cao Đình
Đình tranh nói trước: “Anh chàng đẹp trai dưới lầu ấy tên là gì? Bạn trai của
cô à? Trông thật phong cách!”.
Vệ Tử chớp mắt, đáp: “Nhiệm Nam Hoa, không phải, ý cô nói
đến người hay chiếc xe?”.
Cao Đình Đình ngây người một lúc, rồi cười khúc khích: “Thì
cũng thế cả thôi mà. Cả người và xe đều rất phong cách. Bạn trai của cô không
phải là anh ta, vậy cái người đầu tiên đưa cô về thì sao?”.
Biết rằng Cao Đình Đình muốn nói tới Thời Viễn, Vệ Tử lắc
đầu: “À, cũng không phải”.
Cao Đình Đình mở to mắt: “Vậy rút cục là ai?”.
Vệ Tử cảm thấy có phần khó xử: “Thực ra tôi vẫn chưa có
người yêu, còn cô?”. Cô định chuyển đề tài sang Cao Đình Đình, nhưng đáng tiếc
là không được, Cao Đình Đình lại sán gần hơn một chút: “Khoan hãy nói về tôi,
cô xinh đẹp như vậy, sao có thể chưa có bạn trai được?”.
“Thì là chưa có thôi.” Thấy ý định không thành, Vệ Tử cúi
đầu thu dọn đồ đạc. Mặc dù bọn Dương Sương tò mò, tinh quái nhưng dù sao vẫn
biết che giấu một chút, nhất là trong hoàn cảnh mọi người chưa quen nhau lắm,
nhưng người bạn mới cùng phòng này, xem ra còn tinh quái hơn cả bọn Dương
Sương.
May mà đúng lúc đó điện thoại của Cao Đình Đình đổ chuông,
sau khi mở máy cô ta lui vào một góc của căn phòng, giọng nhỏ hơn hẳn, thỉnh
thoảng lại cười rất điệu đà, từ kinh nghiệm của Lưu Hiểu Tinh, Vệ Tử phân tích,
chắc hẳn người ở đầu dây bên kia là một chàng trai.
Khẽ thở dài một cái, Vệ Tử vội cầm lấy đồ đi tắm.
Tắm xong, nằm lên giường, mặc dù rất mệt mỏi nhưng mãi chẳng
ngủ được, những chuyện trước đây cứ lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Về chuyện yêu đương, ngay từ hồi còn nhỏ mẹ cô đã nghiêm
khắc nhắc nhở, cấm cô tuyệt đối không được yêu sớm, đồng thời đưa ra hàng loạt
ví dụ chứng minh cho sự nguy hiểm của việc đó: Ví dụ một người X vì yêu đương
sớm nên không thi đỗ vào đại học, bây giờ trở thành thanh niên không nghề
nghiệp; ví dụ một người Y vì liên quan đến chuyện nam nữ đã đưa lưu manh đến
đánh người gây thương tích, hiện đang bị giam trong trại cải tạo; ví dụ một
người tên Z vì thất bại trong chuyện yêu đương sớm bị chặt đứt bàn tay vân vân
và vân vân, cứ ví dụ sau lại nghiêm trọng hơn ví dụ trước, đến cuối cùng là một
bài học đầm đìa máu me.
Sau khi bước vào tuổi dậy thì, mặc dù bên cạnh lúc nào cũng
có những cậu bạn học tỏ ra rất