
m Duyệt là ngày mấy nha? Cô chỉ biết là Lâm Duyệt
so với chính mình nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng là ngày đâu?
Không đúng, Lâm Duyệt giả mạo là Diệp Giai nha! Cô thế nào
lại không nghĩ tới chứ? Nếu, cô nhập ngày sinh của bản thân vào, quả
nhiên! Cư nhiên! Mật mã đúng rồi!
Có hai giây ngây ngốc, cô nhanh chóng lấy tiền, liền lấy lại
thẻ định đi đến bên cạnh Mạc Lặc Nghị Phàm.
Đi ra cửa ngân hàng, ánh mặt trời mãnh liệt làm đau mắt
hai người, ngay tại thời khắc Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nhắm mắt trong
nháy mắt, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Diệp Giai, hắn
nhanh chóng ngẩng đầu, thế này mới phát hiện Diệp Giai đang bị mấy nam nhân đeo
kính đen kéo lên một chiếc xe chở bánh mì mang đi.
“Nghị ca ca, cứu em!” Diệp Giai thất kinh kêu lên.
“Buông cô ấy ra!” Mạc Lặc Nghị Phàm cuống quít đuổi theo, bởi
vì không dám đưa thứ gì đó trên tay ném loạn đi, hơn nữa đối phương người
nhiều, căn bản không có khả năng đem Diệp Giai cướp về từ trong tay đối
phương. Chính là, hắn hiện tại mới giật mình thấy, mục tiêu của đối
phương căn bản không phải Diệp Giai, mà là chính hắn.
Hắc y nhân nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm mắc mưu, giơ họng súng
nhắm ngay gáy Diệp Giai, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nếu mày không ngoan
ngoãn theo tao đi, như vậy…” Nói xong, làm bộ chuẩn bị nổ súng
Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám xằng bậy, đây là bọn
người Sơn Khẩu Tổ! Mạc Lặc Nghị Phàm biết bọn chúng liều lĩnh, lại thật không
ngờ cư nhiên liều lĩnh đến như vậy.Vì Diệp Giai, hắn chỉ có thể lựa chọn ngoan
ngoãn lên xe.
Xe lập tức đi vào trong đường lớn, sau gáy Mạc Lặc Nghị Phàm
đột nhiên truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, hắn quay đầu, phát hiện là hai
tên hắc y nhân mang theo kính râm, tiếp theo liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Giai bị dọa tới, sợ hãi kêu lên lay lay cánh tay
Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, anh làm sao vậy?”
Tối hôm qua, cô mới cảm thấy hắn là cao thủ võ lâm trong
truyền thuyết nha, thế nào hôm nay đã bị người hãm hại? Đều là cô làm hại! Nghị
ca ca là vì cứu cô mới có thể như vậy!
Cô căm giận chuyển hướng vài tên hắc y nhân phía sau,
rống lớn nói: “Chúng mày là loại người nào, rốt cuộc muốn làm gì?”
Vài tên hắc y nhân kia tỏ ra kỳ quái, hoàn toàn nghe
không hiểu cô đang nói cái gì, chỉ có một vị nam tử trong góc xó dùng
tiếng Trung nói: “Mạc Lặc Nghị Phàm lựa chọn đối đầu với Sơn Khẩu Tổ, đây
là kết cục của hắn!”
“Sơn Khẩu Tổ?” Diệp Giai căn bản đã không nhớ rõ tổ
chức này, Sơn Khẩu Tổ này đem cô làm hại thương tích đầy mình, cô
ngay cả đoạn trí nhớ này cũng đã quên hết.
Cô mới mặc kệ bọn họ là cái gì tổ đâu, cũng không quản Sơn
Thẩu Tổ rốt cuộc là đang làm gì, lớn tiếng mắng: “Các người thương tổn Nghị ca
ca, tôi không tha cho các người.” cô cũng không biết bản thân khi nói ra
những lời này lấy gì để chống lại, lòng nóng như lửa đốt, cô chỉ biết là bản
thân thực lo lắng an nguy của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Vị nam nhân nói tiếng Trung kia cười lạnh một
tiếng, không để ý đến kêu gào của cô, chỉ là nhàn nhạt cảnh cáo nói: “Nếu
cô lại ầm ĩ, như vậy tôi liền đem Nghị ca ca của cô ném xuống dòng xe cộ, để cho hắn bị xe nghiền nát luôn!”
Diệp
Giai nghe được lời nói của hắn, quả nhiên không dám ầm ĩ nữa, nghĩ mà sợ ngồi ở
bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, hết đường xoay xở Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm tỉnh lại, phát hiện bản
thân đã bị nhốt tại một gian nhà đá hôn ám, chung quanh tất cả đều
là cửa đá, không có cửa sổ, căn bản không thể phân rõ ngày đêm. Chính giữa
phòng có một ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Hắn dần dần thanh tỉnh, ý thức cũng bắt đầu một chút lại một chút khôi phục, hắn minh bạch bản thân cuối cùng vẫn là bị kẻ xấu
hãm hại. Bị nhốt ở chỗ này, không cần hỏi, cũng có thể biết nhất định là do bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản làm. Đáng chết, bọn họ sẽ phải
trả giá đắt, hắn giãy giụa ngồi xuống, sờ sờ sau gáy, đau đớn một mảnh.
Nhưng là giờ phút này hắn căn bản không có tâm tư để ý đến
sống chết của chính mình, tuy rằng một mảnh hắc ám, hắn vẫn là theo bản năng
nhìn quét bốn phía, lo lắng kêu: “Duyệt Nhi! Duyệt Nhi em ở nơi nào?”
Đáp lại hắn, chỉ có chính tiếng vang của hắn, từ bốn
phía trên vách tường vọng trở lại. Không nghe được Lâm Duyệt đáp lại, trong
lòng hắn càng thêm kinh hoảng, giơ hait ay đạp đạp lên vách tường.
Đang trong lúc lo lắng phẫn nộ, một bên góc tường cuối cùng
truyền đến thanh âm mở cửa, sau đó là ánh sáng chiếu tiến vào, làm
đau đớn hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm. Vài tên hắc y nhân đi đến, mặc dù không mở
mắt xem, Mạc Lặc Nghị Phàm có thể biết người tới chính là kẻ đã từng đối đầu
với mình, vốn là tên nam nhân nên chết rồi.
Thanh âm này khiến cho hắn cả đời khó mà quên được, chính là cái tên đáng chết người của Sơn Khẩu Tổ - Long Phu kia.
Long Phu đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, lạnh giọng cười ha hả: “Ha ha, Cameron
tiên sinh, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ
lỗi. Cameron tiên sinh đi đường phong trần mệt mỏi, nhất định bụng đói kêu
vang, đến, xem tôi chuẩn bị bữa tối phong phú mời các hạ, mời
các hạ từ từ thưởng thứ