
nói: “Bởi vì cô ấy chưa
từng sinh bao giờ hết nên không có kinh nghiệm, chỉ có thể ngồi nhìn
video sinh nở của heo công nghiệp rồi tích lũy kiến thức, nghĩ thay cô
ấy thì, quả thực đúng là hơi vất vả thật, anh thấy thế nào?”
Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”
Phụ nữ sinh em bé và heo mẹ sinh heo con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhé…có điều loại chuyện này một người đàn ông như anh hình như không có quyền phát biểu ý kiến thì phải…
Đường Vũ Ngân uống một ngụm canh rồi nói : “Trong trường hợp này thì
người bạn của em cần nhất là sự an ủi về tâm lý, xua tan đi cảm xúc lo
lắng khẩn trương trong lòng mới đúng, chồng cô ấy nên ở bên cạnh vợ mình nhiều hơn.”
“Đúng thế, chồng cô ấy đối xử với vợ mình tốt lắm,“ Nghe nói vì chăm
sóc cô ấy mà cái gì công ty cái gì dự án kế hoạch Đường Thần Duệ cũng
không cần nữa rồi, Giản Tiệp yên lặng cảm khái: “Hướng Vãn nhà chúng tôi là một cô gái ngay thẳng thật thà như thế, thật chẳng biết hồi trước
Đường Thần Duệ đã dùng những thủ đoạn gì mới đưa được cô ấy lên giường. . . . . .”
Nghe vậy, Đường Vũ Ngân làm như vô tình quét mắt qua, lại uống thêm một ngụm canh nữa.
“Cái người tên Đường Thần Duệ kia. . . . . . Hai người rất quen thuộc sao?”
Giản Tiệp thấy anh chủ động đặt câu hỏi, vẻ mặt liền cực kì phấn khởi.
“Quen chứ! Không quen thế nào được! Chúng tôi quen biết không nhầm
lẫn thì đã sắp được ——“ Vội vàng xòe bàn tay ra đếm, phát hiện không đếm được hết, vì thế cô đành ăn tươi nuốt sống nói: “Tóm lại là quen biết
rất nhiều năm!”
Giản Tiệp vốn định nhân cơ hội hỏi ngược lại ‘sao bỗng nhiên anh nhắc đến chuyện này?’ để mở đầu đề tài mới, có điều làm sao Đường Vũ Ngân
lại để cô có cơ hội đặt câu hỏi đó, anh vươn tay cầm bát cơm rỗng của
cô, xới thêm một chén nữa rồi khẽ gật đầu, làm như tùy ý hỏi: “Nghe nói
anh ta làm nghiệp vụ đầu tư.”
“Đúng vậy đấy đúng vậy đấy ——“
Khó có lúc Đường Vũ Ngân phản ứng giống với người bình thường một
chút, Giản Tiệp có phần cực kỳ phấn khởi, trong lúc vô tình đã bị anh
dẫn đi. Đường Vũ Ngân căn bản không cần phí lòng đi giả bộ, chỉ cần mỗi
lần Giản Tiệp nói xong một phần thì hợp thời đáp lại vài tiếng “Ừm” là
được, Giản Tiệp bị anh làm cho tâm tư ngứa ngáy, nhịn không được sẽ lại
nhiều lời nói thêm vài câu.
Giản Tiệp nói được một lúc lâu liền cảm thấy kỳ quái, cô bỗng dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao anh lại có hứng thú với chuyện này?”
Đường Vũ Ngân mỉm cười.
Bệnh nghề nghiệp mà thôi.
Cuộc sống chi tiết của một người gần như có thể phản ánh chính xác
phong cách làm việc của anh ta, Giản Tiệp nói cho anh nhiều điều về cuộc sống đời thường của Đường Thần Duệ như vậy, muốn đưa ra quyết sách lật
đổ anh ta sẽ nắm chắc cơ hội thành công, hơn nữa bây giờ vợ của Đường
Thần Duệ lại đang có bầu, tất nhiên sẽ khiến anh ta phân tâm.
Đường Vũ Ngân rũ mắt xuống, mỉm cười suy nghĩ, nếu như bụng dạ anh
nham hiểm thêm một chút, bây giờ quay trở về công ty, bắt đầu dồn vốn tư bản của mình làm một trận cùng với Đường Thịnh, chắc sẽ kiếm được một
khoản không tệ đâu nhỉ?
Có điều. . . . . . Quên đi.
Loại chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của này vẫn nên để lần sau thì
hơn, gần đây anh không có hứng thú nói chuyện công việc, cũng không nghĩ đến việc thử sức với trò chơi nguy hiểm như vậy.
Đường Vũ Ngân không trả lời vấn đề của cô, chỉ đưa mắt nhìn Giản
Tiệp, ôn hòa hỏi: “Ăn no chưa? Có cần tôi múc canh cho em nữa không?”
“Được được được!”
Sự thật chứng minh, Tiểu Giản đúng là đứa nhỏ thật đơn thuần.
Sao cô có thể là đối thủ của Đường Vũ Ngân được, thiếu chút nữa đã trở thành gián điệp thương mại mà cũng không biết.
Giản Tiệp đĩnh đạc đưa bát cơm cho anh, miệng vẫn không quên lảm nhảm nói “Tôi muốn ăn củ cải, cho tôi nhiều củ cải trong canh vào nhé . . . . . .” , hoàn toàn không biết nếu vừa rồi tâm tư Đường Vũ Ngân ngoan độc
thêm một chút, trên thị trường tư bản liền sẽ có một hồi mưa gió.
Ăn hết cơm rồi, chẳng lẽ còn không biết xấu hổ để chủ nhà rửa bát đũa hay sao? Giản Tiệp vội vàng đứng dậy thu dọn, “Để tôi rửa cho, để tôi.”
Lúc này Đường Vũ Ngân lại tỏ ra rất khách khí: “Không cần đâu, tôi rửa là được rồi.”
Giản Tiệp tay chân nhanh chóng, đặt mâm với bát đũa vào trong bồn rồi mở vòi nước ra, “Ôi mẹ ơi!”, cô không nhịn được kêu lên thành tiếng,
nước ở nông thôn quả nhiên lạnh đến thấu xương.
Đường Vũ Ngân đẩy cô ra, cầm nước rửa bát bên cạnh rồi tiến tới:
“Đừng ngâm nước lạnh, đi lấy túi sưởi ôm đi, bằng không em sẽ nứt da
đấy.”
“Hứ, sợ gì nứt da chứ, chỉ là sưng ngón tay một chút thôi mà.”
Đường Vũ Ngân mở vòi nước lạnh ra, cất giọng thản nhiên: “Sưng một
chút cũng là bị thương, trên người con gái có thương tích sẽ không tốt.”
“. . . . . .”
Một câu nói vô cùng quen thuộc, nhiều năm trước, đã từng có một người nói với cô những lời như vậy. Đáng tiếc, người nói vô tâm, người nghe
lại có tình, để từ đó khiến cô tiêu hao mấy chục năm tình cảm.
Giản Tiệp ngửa mặt nhìn trời, sờ đầu, lặng lẽ không tiếng động bước ra bên ngoài.
Đường Vũ Ngân thu dọn phòng bếp xong, lúc lau tay đi ra ngoài liền
thấy Giản Tiệp đan