Old school Swatch Watches
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 9.00/10/476 lượt.

người sống, thì vẫn có hi vọng, nếu ở trên bàn

phẫu thuật nảy sinh ra chuyện gì... Hoan Nhan không dám nghĩ tiếp, đến

lúc đó lưu lại một nhóm mấy mẹ con cô nhi quả phụ sống như thế nào đây?

"Ông xã... Anh tỉnh lại nhanh lên đi, nếu anh không khỏe trở lại, em cũng

không thể chống đỡ nổi nữa rồi, hai cục cưng càng ngày càng lớn, mỗi

ngày em đều có cảm giác thật khổ cực, không có anh ở bên, em muốn ngâm

chân cũng không thể... hiện tại hai cái chân đều đã sưng phù giống như

là bánh mỳ rồi, ông xã... Không phải anh đã nói anh yêu em nhất sao,

không phải anh nói là không muốn để cho em phải chịu một chút xíu khổ sở nào sao? Vì sao bây giờ anh còn muốn nằm đó mặc kệ em?" Hoan Nhan cứ

nói mãi, giọng nói đầy phiền muộn, đến sau cùng rốt cục không thể chịu

nổi, cô nằm lên trên người Thân Tống Hạo khóc tức tưởi.



thật hy vọng, hiện tại, khi cô khóc anh có thể ôm cô một cái, có thể cho cho cô một chút an ủi. Cô hy vọng thật nhiều bỗng nhiên anh chợt tỉnh

lại, dỗ dành cô để cho cô đừng khóc. Những điều này, trong ngày thường

cảm thấy giản dị nhưng cực kì hạnh phúc, hiện tại đều đã thành hy vọng

xa vời...

Khóc rất lâu, dường như cô khóc mệt mỏi, liền nằm ở bên cạnh giường của anh ngủ thiếp đi. Mấy ngày đều nay không hề nhắm

mắt, lúc này có cảm giác giấc ngủ thật nặng nề, thật là sâu... Ngay cả

cửa phòng bệnh bị mở ra, có người yên lặng đi đến, cô cũng không hề hay

biết.

Gió biển thổi vào trong phòng bệnh hất tấm rèm cửa lên cao, chiếc rèm lụa bay theo làn gió, làn gió nhẹ nhàng lay động lớp lụa mỏng, dường như hơi thở mát rượi của biển từ xa bay đến lướt nhẹ trên

mặt. Á Hi ngồi ở trên chiếc ghế tựa ở sau lưng cô cách đó không xa , an

tĩnh nhìn Hoan Nhan

Anh đã từng nói qua, cả đời này đều sẽ không gặp lại cô, nhưng mà anh đã nuốt lời rồi.

Anh gián tiếp nghe được tin tức, sau đó dường như liều lĩnh trèo non lội suối mà đến nơi này.

Chính xác là anh không có dũng khí để gặp cô, cũng không có dũng xuất hiện ở

trước mặt cô, ôm lấy cô, cho cô một chút an ủi. Thậm chí anh đến gặp cô cũng đều lén lút, anh sợ chính mình nói được mấy câu với cô, sẽ không

đi nổi. Anh sợ nhìn thấy nước mắt của cô hoặc là ánh mắt ngạc nhiên lẫn

vui sướng của cô, bước chân của anh sẽ mọc rể nẩy mầm như vậy ở bên cạnh cô mất.

Anh lo lắng những điều đó, thật quá thừa . Anh hy vọng những điều đó, nhưng lại bé nhỏ khiến người ta phải đau lòng.

Anh vượt qua thiên sơn vạn thủy mà đến, nhưng chỉ là để nhìn một cái bóng lưng của cô.

Buồn vui của cô từ trước đến nay đều đã không hề có quan hệ gì với anh.

Những mừng vui, giận dữ của cô, từ trước đến nay đều chỉ có liên quan

đến người đàn ông kia mà thôi.

Á Hi nhìn cô, bỗng nhiên nhớ

tới nhiều năm trước, thời điểm anh ốm đau trên giường, cô cũng như thế

này, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, trông nom anh, cũng

sẽ vì anh mà khóc, vì anh mà cười, vì anh mà gầy yếu, vì anh mà tiều

tụy. Bỗng nhiên anh nghĩ, nếu như năm đó anh chết, cô và anh sẽ không

thể gặp lại nhau lúc anh chết, vậy thì cô sẽ như thế nào?

Cô có thể nhớ anh suốt đời hay không ?

Vì cái gì mà anh muốn sống, vì cái gì mà anh muốn kéo dài hơi tàn tiếp tục tồn tại như vậy. Anh sống qua mỗi ngày, mỗi một ngày đều như ở trong

địa ngục, mà lại không thể không miễn cưỡng vui cười tiếp tục sống. Anh

biết trên đời này sẽ có người cười nhạo anh, châm chọc anh, khinh thường anh, nói anh vì một người phụ nữ mà cái gì cũng có thể vứt bỏ. Bọn họ

không hiểu nguyên nhân, cũng chẳng qua là không có tình yêu khắc cốt

trong lòng mà thôi.

Anh yêu, cho nên anh hiểu rõ ràng, anh

yêu, cho nên anh cam nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này,

chỉ vì như vậy sẽ sống với cô, thở chung với cô bầu không khí này. Á Hi đứng lên, khe khẽ thở dài một hơi, anh đi đến phía sau Nhan Nhan,

ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuống mái tóc của cô, nhưng lại luôn luôn giữ

khoảng cách một mi li mét .

Anh nhìn cô, hận không thể cứ như vậy đem cô khóa lại trong đôi mắt của mình.

Á Hi xoay người, tại lúc khống chế không nổi, chuẩn bị quyết định

bỏ đi, anh bỗng nhiên xoay người lại, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc

của Nhan Nhan. . .

Khi đó nước mắt anh chợt trào dâng rồi rơi xuống, Á Hi thất hồn lạc phách đi ra ngoài, bước chân của anh loạng choạng, nghiêng ngả trên

hành lang dài, va chạm vào người đi người đến bệnh viện ở phía trước...

"Can I help you?"

Một y tá xinh đẹp trước mặt nhìn thấy bộ dáng của anh, nhiệt tình

hỏi, Á Hi lại giống như không hề nghe thấy, lắc đầu tiếp tục đi về phía

trước. Anh đi một hơi không ngừng, ra khỏi bệnh viện, đi đến bên đường, tiện tay ngăn cản một xe taxi ngồi lên đi. . .

Lái xe hỏi anh muốn đi đâu, anh chống đầu, chỉ cảm thấy huyệt Thái

Dương đập thình thịch, khiến anh thấy trước mắt từng đốm, từng đốm sáng

ra sức lập lòe...

"Đến bờ biển. . ."

Anh trả lời, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Lái xe là một người lớn tuổi vui vẻ, đúng là dân Mỹ hồi hương, suốt dọc đường đi cũng thật

phóng túng, thân thể mập mạp vẫn luôn lắc lư không thôi. Á Hi có chút

hâm mộ nhìn lại ông ta. Vì