
ã góp phần trong chiến tranh lúc còn trai trẻ”.
Lurkin khịt mũi. :Chiến đấu với đoàn quân người Norman khi chúng xâm lược Anh quốc à?”
Portia đưa tay ra và trao cho bàn tay xương xẩu của ông già một cái siết tay. “Tôi sẽ lấy làm vinh dự được cưỡi ngựa xông vào trận chiến bên cạnh ông, Wilbury ạ”.
“Cảm ơn, cô Portia”, ông trả lời với vẻ thành thật, “Tôi lẽ ra không đến, nhưng tôi lo lắng cho cô Eloisa. Cô biết đấy, tôi là người duy nhất có thể dỗ được cô ấy khi cô ấy thức dậy từ một cơn ác mộng. Một cốc sữa ấm và một vài câu thơ trong bài ‘Dạo chơi trong ngõ của chúng ta’ và cô ấy thường quay trở lại giấc ngủ ngay lập tức”.
Portia chớp mắt gạt đi dòng nước mắt nhức nhối, hy vọng Wilbury đổ lỗi cho làn gió lạnh giá đang rít quá sườn đồi, “Tôi chắc chắn rằng ông là nguồn an ủi lớn nhất đối với con bé khi chúng ta tìm thấy con bé”.
Adrian liếc nhìn mặt trời đang lặn nhanh qua vai. “Nếu chúng ta đi, tốt nhất nên đi bây giờ trước khi cặp sinh đôi xuất hiện trên một đôi ngựa non và vung vẩy những thanh kiếm gỗ”.
Theo sự dẫn đầu của anh, họ thúc ngựa di, xuống đồi, quyết tâm không phí thêm một phút giây quý giá nào của ánh sáng ban ngày.
***
Họ lao thẳng đến trang viên như thể nó là một bãi chiến trường, giật phăng tất cả mảnh vải nhiều trên các cửa sổ và khiến những căn phòng bụi bặm và hành lang hoang vắng ngập tràn ánh nắng mùa đông. Portia và Adrian tìm kiếm dầu vết của cầu thang hay lối đi bí mật trong những căn phòng và gác mái ở tầng trên trong khi Larkin và Wilbury cày xới phòng bếp và những hầm chứa ở tầng trệt, những cây cung nằm trong tư thế sẵn sàng.
Portia bắt đầu tiến vào một phòng ngủ rộng mênh mông trên tầng ba, sau đó dừng lại giữa đường, Hai bộ cùm sắt trống rỗng lủng lẳng trên những cái móc chôn sâu vào trong tường. Cô rùng mình, nhớ lại Valentine đã đề nghị để những tay nô lệ của Raphael giữ cô bận rôn trong khi cô ta giải trí cho Julian. Từ mùi vị tanh tanh vẫn còn lơ lửng trong không khí và những vệt đen đầy trên sàn gôc, cô nghi ngờ việc chúng có thể làm ai khác bận rộn được nữa.
“Gì thế?” Adrian lẩm bẩm trong khi tiến đến sau lưng cô
Cô lắc đầu. “Điều mà em thà không nhớ đến thì hơn”.
Anh siết chặt vai cô an ủi trước khi dẫn đường đến phòng kế tiếp.
Họ trở lại phòng khiêu vũ đúng lúc Larkin và Wilbury xuất hiện từ khu vực tầng hầm của ngôi nhà, mạng nhện phủ kín trên tóc họ. Không đáng ngạc nhiên khi Wilbury có vẻ khá tự nhiên với chúng.
“Không có gì”, Larkin xác nhận, vẻ mặt anh đầy u ám, “Không ma cà rồng. Không có mấy tên nô lệ. Và tệ nhất là – không có Eloisa. Chúng tôi thậm chí không tìm thấy một quan tài nào mà một mà cà rồng có thể đang trốn”.
Portia cau mày, “Có thể có một hầm mộ của gia đình nằm sâu trong lòng đất của ngôi nhà này không?”
Larkin lắc đầu, “Anh đã nhân tiện ghé thăm người chủ cũ của dinh thự này hôm nay. Hắn thề rằng tổ tiên của mình đều được chôn cất trong nghĩa địa của ngôi làng này”.
Bóng tối đã bắt đầu trườn xuống chiều dài của căn phòng, xóa đi ánh sáng yếu ớt. Portia liếc trộm cánh cửa sổ kiểu Pháp nằm phía cuối phòng khiêu vũ, “Mặt trời đang lặn rồi, Adrian. Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Anh văng ra một tiếng chửi thề đau đớn. “Việc anh muốn làm là thiêu rụi cái nơi đáng nguyền rủa này và không để lại gì ngoài trừ một đống tro nơi anh đã đứng”.
“Em hiểu anh làm được nhưng chúng ta không dám,” Portia nói, “Cho đến khi chúng ta hoàn toàn chắc chắc rằng chúng không giấu Eloisa ở đâu đó trong những bức tường này”.
“Có một khả năng lớn là Valentine biết rằng đây là nơi đầu tiên chúng ta sẽ đến tìm cô ta”, Larkin nói. “Nếu cô ta cảnh báo cho gã Raphael này, không một tên ma cà rồng nào dám bén mảng đến cánh cửa này lần nữa. Có lẽ chúng ta nên quay lại nhà”, anh lưỡng lự gợi ý, “Cô ta có thể gửi lời nhắn nào đó trong khi chúng ta đi khỏi”.
“Một lá thư đòi tiền chuộc?” Adrian khịt mũi, “Cô ta sẽ nói gì? Mang đầu em trai ngươi đến cho ta hoặc ngươi sẽ không bao giờ gặp đứa con gái bé bỏng của mình còn sống lần nữa?”
“À, thực ra anh không thể mang cho cô ta đầu của Julian vì nếu anh cắt lấy nó, cậu ấy sẽ tan thành bụi”, Larkin chỉ ra.
Adrian chỉ nhìn anh trừng trừng, “Tôi chỉ đang nói một cách hình ảnh mà thôi”.
“Dù sao ả cũng không muốn cái đầu của anh ấy”, Portia u ám nói. “Mà là trái tim của anh ấy”.
Adrian đưa tay cào cào tóc, “Có lẽ anh nên nhìn lại những hầm chứa trước khi chúng ta đi. Chỉ để có dịu đầu óc anh”.
“Em sẽ ở đây và canh chừng”, Portia xung phong khi Larkin và Adrian sải bước về phía lối đi mái vòm, “Hầm chứa là nói cuối cùng chúng ra muốn bị mắc bẫy nếu những tên ma cà rồng quay lại”.
“Tôi ở lại với cô nhé?” Wilbury hỏi, ném một cái nhìn ao ước theo những người đàn ông.
Portia kéo cái cung qua vai và lắp một mũi tên trước khi trai cho ông một nụ cười trấn an, “Tôi sẽ ổn cả thôi, Wilbury. Họ có thể cần một gã trẻ to cao như ông để đẩy cửa hoặc di chuyển một hòn đá nặng”.
Gật đầu với vẻ biết ơn, ông vội vã đi theo những người đán ông, những bước chân di chuyển đầy vẻ nhanh nhẹn, Portia ngồi xuống những bậc thang đá dẫn đến phòng t