
nhưng bộ dạng lại rất đáng yêu.
Hinh nhi vô tình với
anh sao?
Anh luôn luôn cho rằng
Hinh nhi quan tâm đến anh, tuy rằng lúc đầu vì sự bá đạo của anh mà cô sợ chết
khiếp, nhưng sau nửa năm sớm chiều ở chung, Diêm Tính Nghiêu có thể khẳng định
Hinh nhi thương anh, thậm chí trước khi bọn họ đính hôn, lòng cô cũng đã có
anh. Bằng không, cô không thể lạnh nhạt với tất cả mọi người như vậy, vì sao mỗi
lúc gặp anh lại tâm hoảng ý loạn, vừa thấy mặt đã muốn trốn a?
Lão phu nhân nói đến
khô miệng khô lưỡi, mới phát hiện hồn phách của cháu yêu không biết đã bơi đến
nơi nào, hiển nhiên đêm nay mình lại phí lời, lời của bà đều không vào tai anh.
Đứa bé này…
Lão phu nhân bất đắc
dĩ lắc đầu. Quên đi, Nghiêu nhi như vậy thì hi vọng trước mắt đã mất hết rồi, một
khi nó đã hạ quyết tâm thì không gì có thể thay đổi được.
Lão phu nhân lại thở
dài, Diêm Tính Nghiêu cuối cùng nhận ra, khó hiểu nói: “Bà nội, bà sao vậy? Có
phải hay không…”
“Không cái gì!” Bà
khẽ vỗ vai anh, “Đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm!”
Hiện tại bà cũng chỉ
có thể cầu xin ông trời, để Nghiêu nhi sớm có thể tìm ra bảo bối của anh, nếu
không Diêm gia chỉ có nước tuyệt tự.
******
Trang Lâm đi về
phòng ngủ, mặc dù đứng ngoài cửa chỉ nghe thấy một đoạn ngắn, nhưng cũng đủ để
cô cao hứng không nói nên lời.
Cô vỗ vỗ vào ngực,
tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Tuy cô thầm có cảm tình với thiếu gia, thế nhưng ngay
từ đầu đã bị lão phu nhân phát hiện, hơn nữa lại còn khích lệ cô!
Lão phu nhân không
nhìn lầm, Trang Lâm quả thật có tâm ý với Diêm Tính Nghiêu. Từ lần đầu tiên
nhìn thấy Diêm Tính Nghiêu, cô đã lập tức yêu con người lạnh lùng uy nghiêm
này. Kỳ thật cô với Diêm lão phu nhân có quan hệ họ hàng rất xa, cho nên khi có
thể đến ở tại Diêm trang, cô tin rằng đó là ý của ông trời, muốn cô trở thành nữ
chủ nhân ở nơi này.
Cô cũng biết thiếu
gia có vị hôn thê, nhưng cô ta đã mất tích, nên không thể uy hiếp được cô. Hai
năm qua cô phải cắn răn chịu đựng vất vả, cố gắng ngoan ngoãn cam chịu, cuối
cùng cũng không uổng phí công sức, chẳng những lão phu nhân tán thành, ngay cả
thiếu gia cũng không phản đối, ngai vàng Diêm thiếu phu nhân chỉ còn là vấn đề
thời gian.
Nước Pháp
Nơi tập trung các
nhân vật nổi tiếng, các cô gái xinh đẹp tụ tập cho tiệc đêm, chỉ thấy người người
đi lại không ngớt, ăn uống linh đình. Xa hoa đến nỗi, chỉ có thể dùng cụm từ
tiêu tiền như nước để hình dung.
Loại nước hoa
‘Hương quý tộc’ của công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Sâm vừa mới tung ra đã tạo nên một
làn sóng lớn, thế nên họ đã tổ chức bữa tiệc rượu hôm nay để chúc mừng.
“‘Hương quý tộc’ lần
này không ngờ lại thành công lớn đến vậy, nhưng lớn nhất vẫn phải kể đến công của
tiến sĩ Vương.” Uy Nhĩ Sâm tiên sinh phấn chấn giơ lọ nước hoa lên cao, hô lớn,
những người có mặt lúc đó lập tức phụ họa theo.
“Uy Nhĩ sâm tiên
sinh quá khách khí rồi.” Một giọng nữ ôn nhu, khiêm tốn nói: “Nếu không có…”
Khi tiếng nói mềm mại
kia vang lên, bất giác làm người đàn ông tuấn dật tao nhã đứng sau bồn hoa kia
chú ý, tầm mắt anh nhìn qua lớp quần áo đẹp đẽ trân quý kia….
Chỉ thấy một đám
người áo quần sang trọng, đang vây quanh một gã đàn ông mặc bộ com lê và một
trang tuyệt sắc mỹ nữ trong bộ váy dài màu tím để chúc mừng. Mà người được gọi
là tuyệt sắc mỹ nữ – tiến sĩ Vương, toàn thân tỏa ra khí chất thanh nhã, cho dù
ở nơi tập trung toàn mỹ nữ như thế này, vẫn toát ra phong thái độc đáo, hấp dẫn
vô số ánh mắt hâm mộ.
Là cô?!
Ánh mắt người đàn
ông nhất thời lóe sáng, giống như không dám tin vào mắt mình, sau khi xác định
chắc chắn, anh vừa mừng vừa sợ, đi đến một góc khuất, cầm di động bấm số.
“Đại ca, em có tin
tức tốt muốn nói cho anh…” Tôn Duy Ma mỉm cười, có thể tưởng tượng qua điện thoại,
người kia sẽ phản ứng mãnh liệt đến thế nào.
******
Đài Loan
Cốc cốc!
“Mời vào!”
Tiếng mở cửa vang
lên, Trang Lâm mặc quần áo văn phòng trang nhã, bưng bữa sáng tinh xảo vào cho
tổng giám đốc. Sau khi đặt lên bàn, còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị lời nói của
Diêm Tính Nghiêu đe dọa.
Anh liếc mắt nhìn bữa
sáng trên bàn, lạnh lùng nói: “Thư ký Trang, phó giám đốc của công ty Minh
Xương nói đã nhiều lần gọi điện đến đây, nhưng lại không được nối máy đến chỗ
tôi, có chuyện này sao?”
“À…” Cô khẩn trương
ấp úng nói: “Tôi nghĩ… tôi nghĩ công ty ta và công ty Minh Xương không có quan
hệ làm ăn, cô ấy chắc không có chuyện quan trọng gì, cho nên… cho nên…” Đúng là
yêu nữ họ Trần, dám nói chuyện đó với tổng giám đốc.
“Vậy còn quản lý
Triệu của Khai Vinh?” Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, ung dung hỏi. “Khai Vinh
và Diêm thị đang hợp tác rất tốt, vì sao cô ấy cũng gặp phải vấn đề như vậy?”
“Á…” Cô nhất thời
không thể tìm ra lý do, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn đến bữa
sáng trên bàn, vội vàng nói lảnh sang chuyện khác, dùng tư thái dịu dàng nhất
nói: “Tổng giám đốc, tôi biết hôm nay ngài chưa dùng bữa sáng, nên đã chuẩn bị
riêng cho ngài…”
“Tôi nhớ vừa rồi đã
dặn chỉ mang cà