
ng không hề
báo trước một tiếng liền bị đầy ra, trong thư phòng viên quản lý Vương thị cũng
tự động biết hôm nay tạm dừng bàn bạc.
“Tan làm!” Diêm
Tính Nghiêu tuyên bố.
“Nghiêu, chúng em
còn phải…” Vương Ninh Hinh không nhịn được lên tiếng kháng nghị.
Vương Ninh Hinh là
đứa con duy nhất của vợ chồng Vương thị, từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành
người thừa kế. Tuy cô là phụ nữ, nhưng sự thông mình tài trí lại không hề thua
kém đàn ông. Khi ở Pháp, cô đã quản lý một chi nhánh của Vương thị ở đó, công việc
hoàn thành tốt làm cho quản lý trưởng của Vương thị cũng phải tâm phục khẩu phục.
Quay về Đài Loan,
vì Diêm Tính Nghiêu không để cô đi làm, cô đành điều khiển sự vụ của công ty
qua điện thoại, dẫu vậy cuối tuần cô vẫn phải đến công ty để nghe quản lý báo
cáo tình hình.
Nhưng từ sau khi
mang thai, Diêm Tính Nghiêu liền cấm cô sử dụng máy tính, cũng quy định ở không
có anh đi cùng thì không được rời khỏi Diêm trang. Cô biết tất cả hành vi của
anh cũng chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của cục cưng, nhưng cô cũng không muốn
cha phải mệt mỏi, cho nên mỗi tuần đều thu xếp họp tại Diêm trang.
Nhưng anh vẫn có
chuyện để nói, quy định mỗi lần họp không được quá một tiếng, thậm chí đến gần
ngày sinh còn rút lại chỉ còn nửa tiếng, Nhưng bây giờ cô đã sinh xong rồi, anh
lại vẫn còn bá đạo ép buộc cô như thế.
“Em còn đang ở cữ,
nghỉ ngơi là quan trọng.” Anh không tha, phản bác nói. Con ngươi đen lanh lợi
quét về mọi người trong thư phòng.
“Đúng đúng đúng, tổng
giám đốc Diêm nói rất có lý, phó giám đốc nên nghỉ ngơi. Dù sao không bàn chuyện
này cũng không sao, việc nhỏ này chúng tôi có thể tự giải quyết, có vấn đề sẽ
xin ý kiến của chủ tịch sau. Chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Quản lý trưởng của
Vương thị cùng những người khác như nhận được thánh chỉ, vội vàng thu thập giấy
tờ, nối đuôi nhau ra khỏi thư phòng, quay về công ty.
Không đến một phút
sau, thư phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ.
“Bọn họ thật thức
thời!” Diêm Tính Nghiêu hừ một tiếng, khom người ôm lấy Vương Ninh Hinh.
Vương Ninh Hinh sau
khi sinh con, dáng người liền lập tức khôi phục lại vẻ thon thả ban đầu, nhưng
Diêm Tính Nghiêu lại không thể thích ứng, còn ra lệnh cho phòng bếp nấu các loại
thuốc bổ, xem có thể thừa cơ bồi bổ hay không, mà Vương Ninh Hinh thì lại mang
số khổ, không có lấy một tác dụng nào.
“Ác độc!” Cô nhéo
cái mũi cao thẳng của anh, trừng phạt anh tội không phân biệt phải trái. “Người
ta ở cữ hơn 45 ngày rồi, cũng sinh con được hơn hai tháng. Anh có biết ở Đài
Loan có bao nhiêu phụ nữ phải làm việc không? Nếu trong lúc ở cữ, đều không thể
làm việc quá một giờ, thì liệu có ông chủ nào tuyển nhân viên nữ không?”
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ
anh không nuôi nổi vợ mình sao?” Anh bế cô thong dong đi về phòng ngủ, Tiểu
Dương Dương đói khát đang chờ mẹ nó cho ăn a!
Đến phòng ngủ, cô
nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vòng tay ôm ấp của chồng, ôm lấy con, lập tức cởi bỏ
phần áo trước ngực.
Tiểu Dương Dương
luôn thèm ăn, ngậm cả đầu vú của mẹ ra sức mà mút. Vương Ninh Hinh tràn đầy yêu
thương chỉnh lại tư thế thoải mái nhất cho con, rồi mới nói sang chuyện khác:
“Đoạn Chi đính hôn với A Phi anh có định tặng quà gì cho họ không?” Cô nghiêng
đầu cúi xuống, “Đính hôn lại đến kết hôn, sau này sẽ không thể nhìn thấy Đoạn
Chi nữa, ngẫm lại thật sự đáng tiếc a!”
“Em không cần phải
lo đến quà tặng, cũng không cần luyến tiếc Đoạn Chi.” Nhìn cành ấm áp này, đáy
lòng Diêm Tính Nghiêu kích động một trận, đẹp quá! Đó là kiều thê yêu tử của
anh. Có điều… nhìn bầu ngực trắng nõn đẫy đà kia, anh lại rung động, nhưng mỹ vị
này, giờ phút này lại chỉ có con anh độc hưởng, ngay cả quyền kháng nghị anh
cũng không có.
“Vì sao?”
“Bởi vì A Phi không
yêu Đoạn Chi, bởi vì hai người họ không hợp nhau. Em chẳng phải cũng đã thấy giữa
họ một chút tình cảm cũng không có rồi đấy sao?” Anh và A Duy đều nhìn ra điểm
này, người A Phi yêu là người anh luôn miệng mắng ác nữ, không phải là Đoạn Chi
dịu dàng hiền thục kia.
“Nhưng mà… Đoạn Chi
vì ngày đính hôn mà mất rất nhiêu tâm huyết, còn hẹn em ngày mai đi bách hóa…”
“Người đàn ông
không yêu mình, chẳng lẽ cô ấy không nhận ra, không có cảm giác sao?” Hơn nữa A
Phi là người thẳng tanh, căn bản không bao giờ giả bộ cả. “Nếu Đoạn Chi không
nhìn ra điều này, như vậy cô ấy cũng không xứng với A Phi, việc kết hôn là
không thể!”
“Nhưng…” Cô còn muốn
nói thêm gì đó.
“Không nhưng gì hết,
bọn họ đều đã hai mươi mấy tuổi, là người trưởng thành rồi, có quyền quyết định
mình phải làm gì, bọn họ đã quyết, ai cũng không thể thay đổi, chúng ta lo lắng
cũng vô dụng.”
Hinh nhi là của
anh, anh không muốn để chuyện của người khác chiếm hết tâm tư cô, sau khi con
ăn no, anh liền ôm thằng bé ra ngoài, đưa cho bảo mẫu chờ ở cửa phòng, rồi khóa
cửa lại đi đến bên cạnh vợ yêu. Đã nhịn hai tháng rồi, anh nhớ Hinh nhi của
anh.
“Vợ yêu, anh thấy
bây giờ lòng em chỉ có Tiểu Dương Dương, chẳng để ý đến chồng yêu của em nữa…”
Lại thế nữa! Vươ