Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328150

Bình chọn: 7.00/10/815 lượt.

hương Dĩ nâng trứng gà đứng lên, nhón chân hôn gò má Chu Tiêu một cái, cười hì hì nói: “Cảm ơn!”

“Cảm ơn cái gì?”

Cảm ơn anh hao tâm tổn trí tặng gà cho cô tăng thêm thức ăn, cô không ăn, anh lại thuận theo cô chăn nuôi. Cảm ơn anh mua trứng gà và trứng vịt dỗ cô, anh lại không nói cô biết. Lần đầu tiên Phương Dĩ có một loại cảm giác thu hoạch sự vui sướng và không thể nói ra được đầy phong phú, còn có cảm giác thành tựu cực kì mãnh liệt, cảm giác này đều nhờ Chu Tiêu mới có, cô không cầm lòng nổi nói cảm ơn.

Chu Tiêu cảm động, đang muốn mở miệng, chợt nghe Phương Dĩ nói: “Còn nóng hổi này, em chiên hay hấp cho anh?”

Chu Tiêu không muốn nói nữa.

Thứ Hai là một ngày khiến người ta chán ghét, có điều thứ Hai này lại vì có tin giật gân mà trở nên vô cùng khiến người ta mong chờ.

Đổng Hạo Tường vi phạm quy tắc công ty, bị công ty sa thải, lại bởi vì lúc đào tạo chiếu phim bất nhã, tin tức bị người ta đưa lên mạng, dẫn đến hợp đồng giữa anh ta và tập đoàn khác tràn ngập nguy cơ. Hội nghị buổi sáng kết thúc, Đổng Hạo Tường thu dọn phòng làm việc rời khỏi dưới sự giám sát của bảo vệ. Lúc ăn cơm trưa, Âu Duy Diệu kể sinh động như thật cho Phương Dĩ biết: “Lúc anh ta đi rất chán nản, thực sự không ngờ, thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Đổng sir đã rơi xuống bước này. Nghe mọi người nói, trước đây Đổng sir dùng quy tắc ngầm với rất nhiều nữ nhân viên, nhưng mọi người tức giận mà không dám nói gì. Bây giờ anh ta bị đuổi, mọi người đều cực kì vui sướng!”

Phương Dĩ ăn đầy miệng, hỏi Âu Duy Diệu: “Diệu Diệu, cô và Tưởng Dư Phi yêu nhau bao lâu rồi?”

Âu Duy Diệu sửng sốt: “Sao hỏi chuyện này?”

“Tò mò.”

Âu Duy Diệu nói: “Gần nửa năm rồi.”

Phương Dĩ lại hỏi: “Cô có biết anh ấy nhảy dù xuống Âu Hải không?”

Âu Duy Diệu cười nói: “Tôi còn tưởng cô muốn nói gì, thì ra là nói chuyện này. Tôi biết, bố anh ấy là Tưởng Quốc Dân, công thần của Âu Hải, xuất thân từ Giám đốc tài chính của công ty, sau đó gia nhập Hội đồng quản trị. Thành viên Hội đồng quản trị bị Đổng sir liên lụy lần này chính là chú Tưởng.”

Phương Dĩ thán phục: “Bây giờ tôi mới biết Tưởng Dư Phi là phú nhị đại (*).”

(*) Phú nhị đại: chỉ những người sinh ra trong những năm 80 của thế kỉ 20, thừa kế gia sản kết xù.

Âu Duy Diệu nói: “Anh ấy không muốn để người khác biết, cho nên không hề khoe khoang. Thực ra bây giờ anh ấy cũng có thời gian thử việc, nếu như không qua, cấp trên không cần vì chú Tưởng mà cho anh ấy tình cảm và thể diện.”

Phương Dĩ gật đầu một cái, đột nhiên nhớ tới thời gian thử việc của cô cũng sắp kết thúc. Cô tự nhận biểu hiện của mình tốt, hẳn có thể bình an vượt qua. Nhưng không ai biết được chữ ngờ, vì vậy cô tập trung tất cả thể xác và tinh thần vào công việc, tạm thời ném chuyện bắt kẻ đầu sỏ tạo ra tin đồn ra sau đầu.

Trước đó không lâu tập đoàn Âu Hải vừa xảy ra sự cố lớn, bây giờ các bộ phận đều hồi hộp chờ lệnh. Phòng Marketing phối hợp với phòng khác lập ra một loạt kế hoạch mới, vào hội nghị hôm thứ Sáu đưa cho các bộ phận xem xét.

Phương Dĩ bận sứt đầu mẻ trán, cả ngày gõ lách cách trong máy tính, rất sợ viết sai một số liệu. Âu Duy Diệu đến tìm cô, nói: “Sao cô giống như đánh giặc vậy?”

Phương Dĩ cào đầu: “Quá phiền, mắt sắp nở hoa rồi!”

Âu Duy Diệu cười cười: “Tôi tới là muốn nói với cô, thời gian thử việc của Dư Phi đã qua, anh ấy muốn mời cô đi ăn.”

Phương Dĩ vui vẻ: “Cô thay tôi chúc mừng anh ấy trước!”

Phương Dĩ không có thời gian ra ngoài ăn, mấy ngày nay vừa tan làm, cô liền trực tiếp về nhà làm việc. Chu Tiêu nhìn trong mắt, cảm thấy vui vẻ: “Thì ra em còn biết phương pháp nhập ghép vần!”

Phương Dĩ dừng mười ngón tay, liếc xéo Chu Tiêu: “Anh có ý gì?”

Chu Tiêu nói: “Anh tưởng tay em chỉ biết đào đất trèo cây, không ngờ còn biết đánh máy, hơi bất ngờ.”

Phương Dĩ cúi đầu nhìn tay mình một chút, lại nghe Chu Tiêu nói: “Khai thác thêm vài chức năng nữa, giúp anh đấm vai chút, gần đây mệt quá.”

Phương Dĩ cả giận: “Mỗi ngày anh chơi game ngay trước mặt em, vẫn còn mặt mũi nói mệt?”

Chu Tiêu nói như lẽ đương nhiên: “Chẳng lẽ chơi game không mệt?”

Phương Dĩ bùng nổ, Chu Tiêu vội vàng xoa dịu: “Ngoan nào ngoan nào, nhanh chóng làm việc, nếu không em không qua được thời gian thử việc, mỗi ngày anh cho em hai mươi đồng tiền sinh hoạt sao em dùng đủ?”

Phương Dĩ phát điên, Chu Tiêu cất tiếng cười lớn.

Nháy mắt tới thứ Sáu, Phương Dĩ kiểm tra tất cả tài liệu trong máy tính xong, cuối cùng thở phào một hơi, sau khi nhấn nút in đi toilet một chuyến, lúc về nhân tiện đến trước máy in lấy tài liệu, đi tới chỗ ngồi, đồng nghiệp một tay cầm bút một tay cầm tập tài liệu, hấp tấp chạy tới hỏi: “Cô xong chưa?”

Phương Dĩ vội vàng đưa tới, đồng nghiệp nhận lấy, nhớ tới nói: “Đúng rồi, vừa rồi Âu Duy Diệu bên phòng Nhân sự tới tìm cô, chính là một lúc cô mới vừa rời khỏi ấy, cô ấy nói tối nay hẹn cô đi ăn.”

Lúc này Phương Dĩ mới nhớ tới, định đợi kết thúc hội nghị sẽ đi tìm Âu Duy Diệu. Nhưng lúc hội nghị kết thúc, cô lại không có thời gian rảnh đi quản bữa cơm kia nữa.

Hội nghị rườm rà do phòng PR và phòng Marketing kết hợp t


Polly po-cket