Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328185

Bình chọn: 8.00/10/818 lượt.

hận cuộc sống bình thường, muốn bắc quan hệ với bảo vệ quả thực quá dễ.

Thứ Hai, Phương Dĩ đi dạo xuống bãi đậu xe ngầm, vừa nhắm mấy người đang đánh poker cách đó không xa, vừa giơ điện thoại nói với không khí: “Anh không tới? Vậy mấy món cơm trưa em chuẩn bị làm sao đây? Đương nhiên rất nhiều rồi, thịt bò kho tương, tôm he, thịt lợn xông khói cuộn, sườn kho, còn có mấy món rau, mình em sao có thể ăn hết. Tìm người ăn? Họ đã ăn xong ở nhà ăn rồi. Thôi thôi, anh không tới thì bỏ đi, chúng ta chia tay!”

Phương Dĩ “ầm” một cái, đặt hai hộp giữ nhiệt lên cái bàn thô sơ, tức giận nói: “Mấy chú ăn cơm chưa? Cháu mời mấy chú ăn!”

Sáu người đánh poker, ba người mặc đồng phục bảo vệ, ba người mặc quần áo thống nhất của tài xế tập đoàn, nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Phương Dĩ. Một bảo vệ mở miệng trước: “Cô gái, cãi nhau với bạn trai?”

Phương Dĩ nói: “Không có, không có gì tốt để cãi với anh ta.”

Bảo vệ mang đầy dáng vẻ của người từng trải, bắt đầu khuyên bảo Phương Dĩ. Tài xế bên cạnh hỏi Phương Dĩ mang món gì, Phương Dĩ lập tức mở hộp giữ nhiệt ra, mùi thơm đậm đà xông vào mũi, không đói cũng sẽ cảm thấy đói. Phương Dĩ ngồi một bên, vừa bảo họ dùng bữa, vừa oán trách bạn trai, không bao lâu liền bắt đầu quen họ, ngay cả con gái họ đi học ở đâu, con dâu làm việc chỗ nào, Phương Dĩ đều biết rõ.

Công tác ngầm bên này của Phương Dĩ tiến hành như dầu sôi lửa bỏng, thời gian thử việc đầu kia đã chính thức bước vào giai đoạn lãnh đạo đánh giá. Đồng nghiệp thu được tin tức, Giám đốc PR Thẩm Lệ Anh có thành kiến với Phương Dĩ, người quản lý đối với việc này rất đau đầu. Phương Dĩ khó chịu: “Tôi ở phòng Marketing, người ta ở phòng PR, liên quan gì đến bà ấy?”

Đồng nghiệp lén quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Phương Dĩ: “Cô mới vào không bao lâu, không biết Thẩm Lệ Anh là ai. Chủ tịch của chúng ta là người ly hôn, cô có biết không? Cô đừng thấy Giám đốc Thẩm gần năm mươi tuổi, thực ra bà ấy vẫn còn độc thân…”

Phương Dĩ ngắt lời cô ấy: “Giám đốc Thẩm gần năm mươi?”

“Không nhìn ra phải không? Bà ấy nhìn giống như hơn ba mươi tuổi, chăm sóc còn tốt hơn mấy người trẻ chúng ta, khó trách Chủ tịch bị bà ấy mê hoặc đến xoay vòng vòng!”

Phương Dĩ kinh sợ: “Chủ tịch và Giám đốc Thẩm?”

Đồng nghiệp gật đầu: “Họ không biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng mọi người đều nhìn ra được. Giám đốc Thẩm mới vào công ty ba, bốn năm, lý lịch rất đơn giản, năm ngoái hay không biết là năm kia, Giám đốc tiền nhiệm muốn di dân nên từ chức, mọi người đều cho rằng Phó giám đốc trước sẽ được đưa lên, ai ngờ Giám đốc Thẩm nhảy liền hai cấp, trực tiếp đá Phó giám đốc. Chủ tịch bảo vệ Giám đốc Thẩm khắp nơi, mọi người đều xem bà ấy là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Âu Hải, cho nên cô tuyệt đối đừng làm mích lòng bà ấy.”

Phương Dĩ thầm nghĩ cô chưa từng làm mích lòng Thẩm Lệ Anh, nhưng Thẩm Lệ Anh nhìn cô không vừa mắt. Phương Dĩ cảm thấy kì lạ, cảm giác Thẩm Lệ Anh mang cho cô có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được. Cô còn chưa nghĩ ra, người quản lý lại gọi một mình cô vào phòng làm việc: “Tự kiểm điểm xong chưa?”

Phương Dĩ buột miệng: “Tự kiểm điểm xong rồi!”

Người quản lý sững sờ, không ngờ Phương Dĩ thay đổi nhanh như vậy, làm rối loạn lý do từ chối anh ta vốn đã tập luyện xong. Người quản lý nói: “Tự kiểm điểm xong rồi à. Vậy cô… cô…”

Phương Dĩ nói: “Quản lý, tôi đã viết xong bản kiểm điểm rồi, bảo đảm về sau sẽ không tái phạm loại sai lầm thấp kém này. Lần trước thái độ nói chuyện của tôi với anh không đúng, là cái sai của tôi, tôi xin lỗi anh. Tôi mới vừa tốt nghiệp ra trường, kinh nghiệm xã hội không đủ, công việc còn rất nhiều chỗ cần cải thiện, một tháng này đều là nhờ anh từng bước dạy cho tôi, tôi hi vọng sau này có thể luôn được đi theo anh học tập.”

Người quản lý không lời chống đỡ, vẫy vẫy tay bảo cô về.

Phương Dĩ quay lại chỗ ngồi, lặng lẽ gửi tin nhắn báo cáo cho Chu Tiêu: Sách lược anh dạy em quả nhiên có ích, người quản lý á khẩu không trả lời được!

Chu Tiêu trả lời: Em coi thường thức là sách lược? Anh cũng á khẩu không trả lời được.

Phương Dĩ nhanh chóng trả lời: Hừ!

Cô cảm thấy không thể lãng phí thời gian nữa, do đó vội vàng làm xong việc trong tay. Phương Dĩ lượn đến gần phòng bảo vệ, đi dạo tới lui mấy vòng, cô thấp thoáng nghe thấy vài tiếng bước chân. Phương Dĩ vịn tường, nhắm hai mắt, lảo đảo vẻ mặt mảnh mai, chẳng mấy chốc sẽ ngã xuống, có người la: “Này, Tiểu Phương, cháu sao vậy?”

Phương Dĩ “lảo đảo” đến cửa phòng bảo vệ, nói: “Cháu tuột huyết áp. Không được rồi, cháu đứng không vững.” Chân phải lặng lẽ để ở cửa, mở cửa chính không đóng ra, Phương Dĩ lại “lảo đảo” một cái, ngã vào trong.

Chú bảo vệ nói: “Tiểu Phương, ở đây không thể tùy tiện vào, chú đỡ cháu ra ngoài ngồi một chút.”

Phương Dĩ nhanh tay nhanh mắt “ngã” xuống ghế, giả vờ nôn, xua tay khó nhọc nói: “Không sao không sao, cháu ngồi một lát là ổn thôi.”

Chú bảo vệ không thể làm gì, chỉ có thể đi rót một ly trà cho Phương Dĩ. Phương Dĩ nhìn chằm chằm mấy nút bấm chằng chịt, lại liếc mắt nhìn tường giám sát, tiếp theo nên làm g


Old school Swatch Watches