Old school Easter eggs.
Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328172

Bình chọn: 8.00/10/817 lượt.

ng năm đồng, kết quả phát hiện mình nhìn lầm một số, em nhìn kĩ lại, phát hiện mình lại trúng mười đồng?”

Phương Dĩ cắn bánh quy que: “Không, em nghĩ thứ Hai sau khi đến công ty nên làm những gì!”

Chu Tiêu nắm tay cô, cướp bánh quy que của cô, vừa ăn vừa nói: “Em nghĩ chút chuyện tầm thường này một ngày một đêm?”

“Chuyện tầm thường? Có giỏi thì anh nghĩ kế đi!”

Chu Tiêu khinh thường: “Tài liệu tự tay em nhập vào bị lỗi, trừ khi em mộng du, nếu không chính là có người lén đổi. Tài liệu do chính em cầm về từ máy in, chỗ phát án đương nhiên chính là phòng làm việc, mọi phòng làm việc đều có máy giám sát…”

“Đủ rồi!” Phương Dĩ giơ tay lên, thở phì phì nói, “Em nghĩ chút chuyện tầm thường này cả ngày, sao anh không nói cho em biết sớm một chút?”

Chu Tiêu cảm thấy mùi vị bánh quy que không tệ, quét nhìn trong nhà một cái, đi tới bên cạnh bàn cầm lấy bánh quy que còn dư, nói trúng tim đen: “Em quá ngu.” Mắt thấy Phương Dĩ xắn tay áo lên, anh nhếch khóe miệng, lại nói: “Vấn đề bây giờ là công tác an ninh của tập đoàn Âu Hải vô cùng nghiêm ngặt, máy giám sát trong phòng giám sát, không có gợi ý của cấp trên thì không ai có thể tùy tiện xem. Đừng nói là em, cho dù là những thành viên Hội đồng quản trị kia cũng không thể tùy tiện lui tới phòng giám sát.”

Phương Dĩ sáp lại gần anh: “Anh có ý gì hay?”

“Anh có lợi ích gì?”

Phương Dĩ e thẹn: “Đáng ghét.” Nhón chân lên, hôn Chu Tiêu một cái.

Chu Tiêu bị sặc bánh quy que, đặt bàn tay to lên mặt cô, đẩy cô ra, nói: “Không có cảm giác thẩm mỹ gì cả, đủ rồi!”

Phương Dĩ nghẹt giọng, nhìn Chu Tiêu qua khe hở giữa ngón tay anh: “Nói mau!”

Chu Tiêu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, ném bánh quy que xuống đi tới cửa: “Có cơ hội hoạt động não thêm, lấy cần cù bù thông minh, ngu ngốc cũng có thể chữa. Anh còn có việc, đi trước, bữa tối em tự giải quyết.”

Phương Dĩ đuổi theo anh: “Anh đi đâu vậy? Hôm nay thứ Bảy, anh có việc gì? Việc công? Việc tư? Tìm tiểu yêu tinh?”

Chu Tiêu thực sự không chịu nổi, không có thẩm mỹ anh cũng nhịn, giữ chặt đầu Phương Dĩ mạnh mẽ hôn cô một cái: “Ngoan ngoãn đợi anh về!”

Chu Tiêu và Tưởng Quốc Dân hẹn nhau ở một nhà hàng Nhật trong cao ốc Nam Giang. Trước đây Phương Dĩ giả làm chị gái tham gia họp mặt bạn bè, chỗ tụ họp ăn uống chính là chỗ này. Nhà hàng Nhật ở đây vô cùng chính thống, nguyên liệu tươi, giá cả hợp lý. Chu Tiêu đến sớm, khen ngợi thức ăn chờ rất lâu, Tưởng Quốc Dân mới thong dong đến muộn.

Vết thương trên mặt Tưởng Quốc Dân đã không nhìn ra, sau khi ngồi xuống, ông ta cười nói: “Quả nhiên Giám đốc Chu là một nhân tài, còn trẻ tuổi đã ngồi trên tài sản khổng lồ, trong thị trường cổ phiếu tương lai như cá gặp nước.”

Chu Tiêu khiêm tốn nói: “Ngài Tưởng quá khen, quãng thời gian trước tôi từng tiếp xúc với cậu Tưởng, cậu Tưởng mới là tuổi trẻ tài cao thực sự.”

Tưởng Quốc Dân cười nói: “Thằng bé Dư Phi đó còn khiếm khuyết rất nhiều, rất nhiều chỗ đều cần Giám đốc Chu chỉ bảo mới đúng.”

Hai người chào hỏi xong, cuối cùng nói đến chuyện chính. Tưởng Quốc Dân nói: “Khoản tiền lần trước kia, anh đầu tư giúp tôi rất tốt, Lập Đông không hề giới thiệu sai.”

Chu Tiêu cười nói: “Đây là sở trường cũ của tôi, Lập Đông quá quan tâm tới khoản tiền này của ngài Tưởng, gần như mỗi ngày đều phải hỏi tôi một lần. Tôi chia làm hai phần để tiến hành, không dám làm ăn lỗ vốn.” Dừng một chút, lại nói, “Tôi cũng không nghĩ tới, thì ra Lập Đông cũng quen biết ngài Tưởng.”

Tưởng Quốc Dân nói: “Tôi với Lập Đông quen nhau gần năm, sáu năm, cậu ấy rất tài giỏi, nên để cậu ấy sớm giới thiệu Giám đốc Chu cho tôi biết. Năng lực của Giám đốc Chu, tôi và Lập Đông rõ như ban ngày.”

Chu Tiêu cười: “Ngài Tưởng gọi tôi Tiểu Chu là được rồi.”

Lúc nói xong đã qua tám giờ, Tưởng Quốc Dân còn có chuyện quan trọng nên tạm biệt trước. Chu Tiêu chờ ông ta rời khỏi, gọi người phục tới đóng gói mấy phần thức ăn, cấp tốc về cho Phương Dĩ ăn, sau khi về đến nhà gọi điện thoại cho cô: “Ăn chưa?”

Phương Dĩ ỉu xìu: “Sắp chết đói rồi.”

“Xuống đây, Tiểu Tước còn dư nhiều đồ ăn lắm.”

Phương Dĩ căm giận: “Chu Tiêu!”

“Nè, anh nghe được, em xuống đây.”

Phương Dĩ phớt lờ anh, mười phút sau Chu Tiêu chỉ có thể tự đi lên lầu, vừa nhai sashimi vừa gõ cửa phòng ngủ Phương Dĩ: “Rốt cuộc có ăn không?”

Phương Dĩ nói giọng ồm ồm: “Anh đang ăn thứ gì đó?”

“Sashimi.”

Phương Dĩ chợt mở cửa: “Anh giết Tiểu Tước rồi?”

Chu Tiêu quay lại bên cạnh bàn ăn, gắp một miếng sashimi: “Không ăn nữa thì không còn đâu.”

Phương Dĩ lập tức xông tới, cướp đũa của Chu Tiêu bắt đầu ăn. Chu Tiêu cười bảo cô chậm một chút, lại nói: “Ăn nhiều quá thì phản ứng sẽ chậm, em càng nghĩ không ra cách điều tra phòng giám sát.”

Phương Dĩ nhét đầy thức ăn trong miệng, ra sức nhai rất lâu mới nuốt xuống, nháy mắt trái một cái nói: “Anh chờ tin tốt của em!” Dáng vẻ nghịch ngợm khiến trong lòng Chu Tiêu ngứa không chịu nổi!

Phương Dĩ nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn xem máy giám sát, không thể đi đường lãnh đạo, vậy chỉ có thể đi đường quần chúng. Lãnh đạo quan lớn không thể bắc quan hệ với bảo vệ, quần chúng tiếp n