
ng tại vì
sao mình lại không oán không hận anh ấy mà còn cảm thấy đau lòng vì anh
ấy?
Nhìn thấy
Long Ngạo Phỉ đang nằm bên cạnh vẫn còn ngủ say, lúc này anh không có
ánh mắt tà ác, vẻ mặt của anh thuần khiết, lương thiện trông giống như
một đứa trẻ con đáng yêu, nếu anh tỉnh lại mà vẻ mặt vẫn giống như thế
này thì thật là tốt quá, nếu anh có thể đối xử bình tĩnh với cô thì thật tốt quá, nếu người anh yêu không phải là chị hai mà là cô thì thật tốt
quá.(T_T)
Đới Tư Dĩnh nhìn vào khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai trước mắt, nghĩ đến lúc
khuôn mặt ấy lúc tức giận làm cô ngẩn người, cô đột nhiên hiểu rõ, trên
thế gian này không có “nếu”.
Đứng dậy nhìn thấy dưới đất là các mảnh quần áo bị xé rách, Đới Tư Dĩnh
nhanh chóng mở ra tủ quần áo bên cạnh, nhìn thấy tất cả những bộ quần áo bên trong đều là hàng hiệu quốc tế, mỗi một bộ đều có giá rất đắt, tất
cả những trang phục này đều là của chị hai cô. Cô cười khổ, đây không
phải là phong cách ăn mặc của cô, sau đó lấy ra một bộ áo ngủ mặc vào
rồi bước ra cửa.
“Em muốn đi đâu?” Long Ngạo Phỉ đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng anh muốn nhìn xem cô muốn làm gì, khi thấy cô mặc áo ngủ bước ra khỏi cửa thì không nhịn
được lên tiếng.
“Đi làm.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên lên tiếng làm cho Đới Tư Dĩnh sửng sốt, không tự chủ được trả lời.
“Đi làm? Không cần. Từ nay về sau em không cần đi làm, nếu muốn đi làm thì
cũng nên đến làm ở công ty tôi.” Long Ngạo Phỉ ngang ngược tuyên bố.
“Nhưng cũng phải để sau một tháng, anh cũng biết muốn từ chức thì phải báo
trước một tháng, anh là tổng chủ tịch của một tập đoàn nên chắc là anh
phải hiểu rõ, huống chi trong tay em có một ít việc cần phải xử lý cho
xong, cấp cho công ty một sự công bằng.” Lời nói của Đới Tư Dĩnh rất hợp tình hợp lý, cô tin tưởng Long Ngạo Phỉ chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
“Được, vậy thì cho em thời gian một tháng.” Long Ngạo Phỉ đáp ứng một cách
thoải mái, anh biết bản thân cũng không thích nhân viên đột nhiên từ
chức, làm trở ngại tiến độ công việc của mình, ở công ty của anh có quy
định nhân viên nào muốn từ chức đều phải đưa đơn trước ba tháng, cho nên anh không có lý do gì để từ chối yêu cầu của Đới Tư Dĩnh.
“Cám ơn anh. Em đi làm đây.” Đới Tư Dĩnh không biết tại sao bản thân lại cảm ơn anh, chẳng lẽ nếu anh không đồng ý thì mình sẽ không đi làm sao?
“Chờ một chút, đi làm thì có thể nhưng mà mỗi ngày trước bảy giờ nhất định
phải trở về đây. À, vừa rồi em đang tìm quần áo sao? Chẳng lẽ em không
hài lòng với những bộ quần áo này, hay là em cảm thấy mình không xứng
mặc nó.” Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh, đưa ra điều kiện của mình, câu
nói tiếp theo rõ ràng là ẩn chứa sự khó chịu, cô thật ra là có ý gì? Là
không thích mặc quần áo do anh mua sao?
“Được, em sẽ nhanh chóng trở về trước bảy giờ, quần áo rất sang trọng, em cũng không biết em có thể mặc được không?” Đới Tư Dĩnh trầm giọng nói một
câu, về phần mỗi ngày bảy giờ trở về nhà vậy là đủ rồi, mỗi ngày cô tan
sở vào lúc năm giờ, cô vẫn còn có hai tiếng đồng hồ để về nhà.
“Hôm nay anh không đi làm sao?” Thấy Long Ngạo Phỉ còn nhàn nhã nằm trên
giường, Đới Tư Dĩnh cảm thấy kỳ lạ hỏi anh một câu, tổng tài không phải
là người bận rộn nhất sao? Tuy rằng đây là công ty của anh nhưng không
phải mọi việc to nhỏ trong công ty mỗi ngày luôn phát sinh rất nhiều,
cần có anh giải quyết sao?
“Hôm nay tôi nghỉ ngơi.” Long Ngạo Phỉ lạnh lung trả lời, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy áo ngủ trên người, cô vốn không thể mặc nó đi làm,
không còn cách nào khác đành phải đến tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo
mặc vào người, cảm thấy tốt lắm liền bước xuống lầu.
“Phu nhân, điểm tâm đã chuẩn bị xong, phu nhân cứ từ từ dùng.” Người hầu trong nhà thấy cô liền cung kính nói.
“Được, cám ơn bà.” Đới Tư Dĩnh ngồi xuống ăn qua loa một chút rồi chuẩn bị ra
khỏi cửa, đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua của Long Ngạo Phỉ, mình làm
sao đi ra ngoài đây?
“Phu nhân, xe đã được chuẩn bị sẵn, xin mời lên xe.” Trong lúc Đới Tư Dĩnh
còn đang sững sờ thì tài xế đã lái xe ra hỏi garage chạy đến trước mặt
cô.
Đới Tư Dĩnh
ngồi vào trong xe, thì ra Long Ngạo Phỉ đã an bài tất cả mọi việc, khi
gần đến công ty Đới Tư Dĩnh ra lệnh cho tài xế dừng lại để cô tự mình đi về phía trước, cô không muốn để cho đồng nghiệp nhìn thấy.
Ở gần công ty có một cửa hàng bán quần áo, Đới Tư Dĩnh bước vào mua bộ bộ váy áo bình thường, thay bộ quần áo sang trọng của Pháp trên người ra,
rồi mới bước vào công ty.
—–
Điểm tâm
Đới Tư Dĩnh vừa mới đi vào công ty thì đồng nghiệp Tâm Di liền nói:
“Tư Dĩnh, cậu xem giám đốc yêu cậu chưa kìa, đã chuẩn bị sẵn điểm tâm đặt trên bàn cậu rồi.”
“Cậu hâm mộ như vậy thì cho cậu ăn đấy.” Đới Tư Dĩnh cười cười nói.
“Làm ơn đi, dù cậu có cho mình cũng không dám ăn, đây là giám đốc cố ý mua
cho cậu mà.” Tâm Di nói xong thì trở lại bàn làm việc của mình, ngồi
xuống ghế bắt đầu làm việc.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy món cháo bí đỏ mà mình yêu thích nhất, trong lòng có
những nỗi buồn vui không nói nên lời, mới vừa ngồi xuống liền thấy giám
đốc Hà