pacman, rainbows, and roller s
Người Yêu "anh Em" Của Tôi 1

Người Yêu "anh Em" Của Tôi 1

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322490

Bình chọn: 7.5.00/10/249 lượt.

, chúng ta đi nhanh lên một chút!”

Bởi vì sau khi ăn xong, bọn họ sẽ rất vội, rất bận.

“Lương, rượu này rất ngon miệng, hơn nữa cũng không quá mạnh, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại, em nên uống một ly ăn mừng chứ?” Đồng Liệt Lâm cười cười đẩy ly rượu còn quá nửa đến trước mặt Phương Tiểu Lương.

“Em, em không nên uống nữa ….” Trên gò má phủ một lớp đỏ ửng, Phương Tiểu Lương lắc đầu một cái, hướng đến người đối diện đang mời cô uống rượu, nói “Nếu còn uống nữa, em, em sẽ say mất…”

“Không đâu, rượu này hàm lượng cồn rất thấp, sẽ không uống say.” Hắn vẫn không từ bỏ dã tâm bắt ép cô uống ly rượu có lượng cồn đến 70%, thậm chí luôn miệng nói dối cô.

“Rất thấp sao?” Vậy thì tại sao lúc này cô cảm thấy lâng lâng, cả người không còn chút hơi sức nào?

“Ừ, rất thấp.” Có điều hắn cũng không muốn cô say quá, bởi vì chỉ cần một trong hai người không sẵn sàng thì cảm giác vui thích cũng chẳng được viên mãn nữa, thế thì không nên uống nhiều quá rồi, “Một ly nữa đi.” Một ly thôi cũng quá đủ rồi.

“Được.” Phương Tiểu Lương uống chút rượu đã sớm say không phân rõ đông tây nam bắc, nên lúc này không tỉnh táo cứ hung hăng cầm lấy ly rượu sóng sa sóng sánh, vô tình một giọt nhỏ xuống vùng da trắng nõn ở cổ.

“Em, Em uống xong rồi nhá . . . Ách . . .” Cô đắc ý đổ ngược ly rượu, ý bảo mình đã uống không còn một giọt.

“Thật biết điều.” Đủ rồi, hắn đã nhịn đủ rồi.

Tức thì môi hắn cùng môi cô dán chặt vào nhau, lưỡi hắn phiêu lưu tiến vào tận cổ họng cô, nếm luôn cả giọt rượu cô vừa uống còn chưa kịp trôi xuống cổ.

“Thật thơm, thật ngọt.” Hắn đang bên tai của cô nói nhỏ, còn cô, cơn say nặng nề đã kéo cô trở về với nụ cười ngọt ngào lúc trẻ thơ, nét cười ấy như một tiếng sét đánh vào tim hắn.

“Ta sẽ điên lên mất.” Một nét cười đơn giản như vậy đã có thể khiến hắn thần hồn điên đảo như thế, huống chi đến khi cả hai người cùng nhau triền miên, không biến lúc đó hồn hắn sẽ tan biến thế nào?

“Đồng? Ách . . .” Mắt cô bị rượu làm cho lờ đờ đi, trong làn sương mờ mịt ấy, cô chỉ thấy một người nam nhân, không dám chắc lắm nên khi gọi tên, kiểu nói trong miệng lại được cô sử dụng, kèm theo tiếng gọi ấy là một tiếng nấc khiến xung quanh tràn lên một mùi nồng nặc những rượu.

“Là anh.” Hắn dùng hai tay ôm cô dịu dàng vào lồng ngực to lớn của mình, trong lòng chỉ sợ lúc say xẩm cô sẽ ngã vào cạnh bàn trước mặt, “Cẩn thận một chút.”

“Đồng . . .Đồng . . .” Cô liên tục nhắc tên hắn, như bị nghiện.

“Ừ?” Hắn thừa sức dung túng hôn cô, mỗi tiếng gọi tên hắn của cô cũng đủ trong lòng hắn rung động đến điên lên.

“Đồng . . . Em rất nhớ anh . . . Thật sự rất nhớ anh . . .” Cô bây giờ không khác gì bộ dạng mèo con làm nũng tựa vào lồng ngực hắn, thổ lộ những lời tự đáy lòng đã không có cơ hội nói được.

“Vậy sao?” Hắn liền nâng cằm cô lên, “Tại sao năm xưa muốn ra đi? Hơn nữa lại không nói lấy một lời tạm biệt? Em không nghĩ anh sẽ giận đến thế nào sao?”

Vết thương bị vứt bỏ lần nữa lại mờ mờ ảo ảo nhoi nhói lên trong tim hắn, đau đớn.

“Bởi vì, bởi vì em rất sợ . . . Anh sẽ không thích em . . .” Cô nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn,

“Anh không hề thích em, lúc biêt điều đó trong lòng em vô cùng đau đớn, có đánh chết cũng không dám đối mặt với anh . . .Cho nên chạy trốn đến Mĩ, may ra còn có thể quên anh . . . Có thể lần nữa bắt đầu . . .” Cô đưa bàn tay mềm mại luồn qua cổ hắn vuốt vuốt tóc của hắn.

“Vậy em đã có thể quên chưa?” Ôm lấy khuôn mặt cô đặt trên vai mình, hắn hỏi.

Ngay sau đó, hắn phát hiện đây không còn là kiểu tư thế nói chuyện phiếm bình thường nữa, hai người đã dính chặt lấy nhau, mẹ nó, gò ngực mềm mại của cô đang dính không rời hắn, theo mỗi lần hô hấp, của cô sẽ hướng đến lồng ngực của hắn mà đưa đi, không khác gì khiêu chiến chút ít lý trí còn lại trong hắn.

“Không quên được . . . .” Cô khổ não nói, “Em mãi cũng không quên được anh . . . . Bất kể em cố làm cho mình trở nên bận rộn đến mức nào, hình bóng anh lúc nào cũng như chờ sẵn dịp mà xông lên chiếm cứ lấy đầu óc em, thậm chí . . . đến ban đêm, hình bóng anh cũng có trong giấc mơ của em . . .Nói xem, vì gì anh lại là loại người khó quên đến vậy?” Cô níu lấy cổ áo hắn, hung hăng hỏi.

“Em thật sự không quên được?” Lý trí của hắn vì lời của cô mà có chút cố định về vị trí cũ.

“Đúng.” Cô vùi vùi trên vai hắn, buồn buồn thừa nhận.

“Em có còn yêu anh không?” Đáp án này chính là thứ hắn muốn biết nhất.

Trầm mặc một hồi lâu, cô chậm rãi nói, “Em không biết.”

“Tại sao?” Hắn đỡ cô dậy, trực tiếp đưa ánh mắt cô chính diện nhìn vào mắt hắn, “Yêu thì nói là yêu, này lại không yêu cũng không thương, chuyện này có thể nói không biết được sao?”

“Thật sự là không biết. . . .” Cô lảo đảo, “Em thật sự muốn tiếp tục yêu, nhưng thật khó khăn, thật đau đớn, bởi vì dù thế nào anh đều không yêu em . . . “ Muốn yêu cũng khó, nhưng muốn quên còn khó gấp ngàn lần hơn.

“Làm sao em biết anh không có tình cảm với em?” Thở dài một tiếng, hắn hỏi ngược lại.

“Vậy anh yêu em sao?” Cô đưa đôi mắt mê ly nhìn hắn – nam nhân này, cô muốn yêu rồi lại không dám yêu.

Nhìn chăm chú vào cô một lúc,