Duck hunt
Người Yêu "anh Em" Của Tôi 1

Người Yêu "anh Em" Của Tôi 1

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322255

Bình chọn: 8.5.00/10/225 lượt.

năng khiếu mà, bàn tay phía dưới khéo léo đến mức khiến hắn không nhịn được rên rỉ ra tiếng, “Bảo bối, em thật giỏi đó.”

Nghe vậy, cô càng ra sức lấy lòng hắn.

Nghĩ rồi rời ghế sô pha, nhanh nhẹn đứng phía trước cởi quần hắn, hướng thẳng đến quần lót, trực tiếp đụng chạm vào vật nam hấp dẫn đó.

Hành động này chẳng những khiến hắn không ngừng phát ra tiếng thở dốc, cả nhiệt năng trong người cô cũng tăng lên, hai bầu vú trước ngực được hắn xoa bóp cũng phản ứng hết sức nhiệt tình, nụ hoa đỏ lên đến mê tình.

Trong khi ở dưới cô dùng khẩu miệng phục vụ thì trên này hắn đã rất nhanh không chịu được, đến lúc cô vào sâu hơn hắn lại gầm nhẹ một tiếng, đưa cô mang vào lòng.

“Lương Lương, như vậy anh sẽ không chịu được mất.” Hắn lôi cô về phía sô pha, đặt cô lên phía trên nhưng vẫn tránh phần bụng ra, nửa đùa nửa thật mà nói, “Em hẳn sẽ không muốn tương lai của ông xã mình không quá vô dụng đâu nhỉ?”

Cô ngẩn ra, không thể tin được những lời từ miệng hắn nói ra, cô lẩm bẩm nhắc lại, “Ông xã?”

Hắn đưa miệng hôn cô thêm một lúc nữa, “Bà xã à, em có đồng ý đáp ứng anh không?” Một câu “ông xã” của cô so với tiếng thiên địa thật dễ nghe mà.

“Anh…. Muốn kết hôn với em sao?” Cô cứng người hỏi, “Làm sao có thể?”

“Làm sao không thể? Không lẽ em không muốn kết hôn với anh?” Hắn hỏi ngược lại cô, bọn họ ngay đến con cũng đã có, tại sao không thể kết hôn?

Hơn nữa hắn đã sớm tính toán lấy đứa con làm vật trở ngăn cô rời xa hắn, muốn cô ở lại cả đời cạnh hắn, đến chết cũng không bỏ đi lần nữa.

“Đồng…” Tại sao? Chẳng phải hắn vẫn luôn xem cô như anh em tốt … Không, hai người bọn họ đã cùng nhau hưởng qua hết thảy quan hệ vợ chồng, hắn không thể xem cô như anh em được.

Có điều, hắn yêu cô sao?

Cô nhìn hắn, một câu này thôi nhưng cũng không dám mở miệng mà hỏi.

Nếu như không yêu tại sao lại muốn kết hôn với cô? Là bởi cô mắc bệnh nan y, vì thương hại nên mới muốn cưới sao?”

Là vì vậy sao?

Là vì cô sắp chết nên mới muốn kết hôn?

Đồng Liệt Lâm đâu biết nội tâm cô đang nghĩ những gì, nhìn cô lâu như vậy không có động tĩnh gì hắn liền đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ hòng lôi kéo chú ý cô qua về.

“Em lại ngẩn người. Nói cho anh biết, có phải là không muốn kết hôn với anh không?” Hắn hỏi.

Cô khẽ cắn môi, sau một lúc lâu cũng không nghĩ ra biện pháp mở miệng hỏi lý do cuộc hôn nhân này. Thật là, ở trên thường trường quả quyết mạnh mẽ bao nhiên đến nay khi tình trường vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Thì ra cô của mười năm trước cùng bây giờ đều là một dạng, mãi cũng không có dũng khí đối mặt với hắn.

Hắn nở nụ cười, trong khi thần tình cô đang thống khổ tột độ, “Thế nào? Nếu em không muốn cũng không sao, đừng như vậy nữa.” Làm cho cô đau khổ là điều hắn thật sự không muốn.

Cô khó khăn lắc đầu một cái. Kết hôn cùng hắn là điều bấy nay cô vẫn mong muốn, đầu ngón tay cô run run dán lên gò má hắn, vuốt ve quyến luyến.

Thử mở miệng, cổ họng khô khốc khiến cô không cách nào nói ra nổi điều gì, cuối cùng lại nở ra nụ cười, cánh môi dán lên môi hắn, lần nữa chủ động đê mê hắn, bàn tay cũng lần nữa lục đục lột ra từng lớp áo trên người hắn.

Lớp áo sơ mi cuối cùng rất nhanh cũng đã được cởi ra, có điều hình như vẫn có trở ngại.

“Đồng.” Cô hướng đôi mắt chờ đợi nhìn hắn.

“Tiểu Lương, em sao vậy?” Đè lên hai tay cô, hắn thấp giọng hỏi, “Nói cho anh biết đi.”

Cô tránh hắn ra, rồi lại nhanh nhẹn vòng tay sau gáy hắn, “Đồng, chẳng phải anh rất muốn em sao?” Nam vật của hắn như cũ đang nằm trên đùi, bướng bỉnh cô tiếp tục chơi đùa với nó.

“Đáng chết!” Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, vội tránh cô ra, “Tiểu Lương, đừng như vậy, anh không muốn làm em bị thương.”

Cô cứ vậy trêu đùa, trên đời này có bao nhiêu kẻ có thể chịu đựng được?

Nhất là hắn lại rất yêu cô.

“Anh không làm bị thương gì đến em cả.” Cô ngửa đầu, mang hắn đè xuống dưới, “Tất cả là em tự nguyện, tối nay để em, được không?”

Cô mở miệng nói vừa xong, bộ váy mặc trên người cũng từ từ hạ xuống, lộ thiên trước mắt là tấm thân ngọc ngà cùng bộ lót trắng tinh, sẵn sàng biểu diễn thân thể với hắn.

Bàn tay nhỏ bé lại luồn đến lưng, cởi đi móc nịt vú, cũng vừa lúc hai bầu vú đỏ tươi hiện hữu.

Nhìn đến đây nam vật hắn không kiềm chế được động thân, và rồi lập tức đem hai nụ hoa đỏ ấy bỏ vào miệng bú, gặm, mân mê.

Cảm giác tê liệt từ chỗ hắn cắn truyền đến, Phương Tiểu Lương trong miệng bật ra tiếng rên, nhưng vẫn không quên “nhiệm vụ” của cô tối nay.

Tay cô trượt xuống lồng ngực hắn, đầu ngón tay ấn lên hai núm đầu nâu nhỏ, xoa xoa bóp bóp.

Rồi nhẹ nhành đẩy hắn ra, học hắn mang đầu núm ấy bỏ vào miệng bú bú cắn cắn.

Hắn khàn giọng rên rỉ, hô hấp không dứt, “Tiểu Lương…”

Cô ngẩng đầu lên, mặt cả hai đều bừng bừng đỏ.

Hắn hồi lâu tự tìm đến phía dưới cô, động tâm chú ý đến mảnh tam giác đã ướt dầm dề.

“Hẳn là đã chờ đợi lâu rồi.” Cởi ra quần lót, hắn dùng đầu ngón tay cắm vào hoa huyệt đã đầy dục khí.

“Ư…” Hành động bất thần của hắn khiến cô nhất thời không đón nhận kịp, ngửa đầu thở dốc, trông cô run rẩy như một cây liễu trong gió, “Đồng ….Ừ a…”

“Vốn đinh tối nay c