
vẻ chau chuốt như thường
ngày, dường như mọi bộ dạng yếu đuối của cậu ta ban nãy chưa từng xuất
hiện.
“Đèn pin đây rồi, cháu Cung, cháu cầm lấy đi, đi đường cẩn
thận nhé.” Mẹ cầm một chiếc đèn pin đi đến, bà nhét chiếc đèn pin ở
trong tay vào tay của Cung Trạch Minh, mặt hiền từ phúc hậu.
Cung Trạch Minh cầm lấy đèn pin, lễ phép nói với mẹ tôi: “Cảm ơn bác.”
Mẹ tôi tươi cười nói: “Ha ha, đừng khách khí, đi đường cẩn thận nhé. Tiểu
Giáng, mau tiễn bạn Cung về đi con!” Mẹ vừa nói vừa đẩy đẩy vào người
tôi.
Tôi phụng phịu, vẻ mặt khó chịu tỏ ý không muốn tiễn Cung
Trạch Minh ra cửa. Tôi chẳng muốn tiễn cậu ta chút nào! Nhưng lại không
thể cãi lại lời mẹ được, thật là đáng ghét! Thật là đáng ghét!
Tôi và Cung Trạch Minh lẳng lặng ra đến cổng sân.
Sau khi mở cổng, tôi nói với Cung Trạch Minh: “Cậu... đi cẩn thận nhé...”
còn thực ra trong lòng tôi thì nhủ thầm: Đồ đáng ghét mau đi đi! Đồ đáng ghét mau cút đi!
Nhưng, Cung Trạch Minh chợt dừng chân lại, theo thói quen cậu ta gẩy gẩy gọng kính lên, nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi hạn
cho cô trong vòng ba ngày phải giải lời nguyền cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cô!”
Nói xong, Cung Trạch Minh bỏ đi.
Xong rồi! Tôi
thần người ra, nước mắt lã chã. Ánh mắt sắc lạnh của Cung Trạch Minh
trước khi đi nói rõ cho tôi biết rằng, cậu ta mà đã nói được thì nhất
định sẽ làm được! ôi... tôi phải làm thế nào bây giờ!
Cả buổi
tối, tôi nằm trằn trọc mãi không tài nào chợp mắt được, đầu óc tôi rối
tung như một đám tơ vò, hoàn toàn không biết giải quyết những chuyện đó
như thế nào.
Chúa ơi, Quan Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ ơi...bất kể là thần tiên nào đi nữa, ai có thể nói cho tôi biết được đây!
Khó khăn lắm tôi mới từ trạng thái mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc
mộng, thì tôi nghe thấy một giọng nói đáng sợ: “Ta phải ăn thịt ngươi!
Ăn thịt ngươi! Ngươi chính là kẹo!”
Tôi hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thì thấy một cây kẹo mút
rất to
đứng ở sau lưng tôi, trên phần đầu tròn tròn của cây kẹo mút lại hiện
lên khuôn mặt của Cung Trạch Minh! Trời ơi! Đây là cái gì? Sợ quá đi
mất! Cung Trạch Minh đã biến thành kẹo!
Cung Trạch Minh há to
miệng ra, vừa kêu gào vừa tiến về phía tôi, tôi hét lên thất thanh quay
người bỏ chạy. Sợ quá! Sợ quá! Tại sao lại như vậy!
“Chính cô đã biến tôi thành kẹo, tôi phải ăn thịt cô!”
Ở đằng sau Cung Trạch Minh vừa nhảy nhảy lên đuổi theo tôi, vừa không ngừng hét lên.
Tôi dùng hết sức để bỏ chạy, đột nhiên không biết giẫm phải thứ gì đó, tôi bị trượt chân, cả người ngã bịch xuống đất.
“A -” Tôi hét lên một tiếng thất thanh, cố sống cố chết, ngồi dậy.
“Phù... phù... phù...” Tôi thở hổn hển, đầu óc hơi choáng váng, rồi lo lắng
ngoái nhìn về phía sau, không biết Cung Trạch Minh có đuổi theo không
nhỉ? Nhưng vừa quay đầu, tôi chẳng thấy bóng dáng của Cung Trạch Minh,
hay cây kẹo mút đâu cả, chỉ nhìn thấy bức tường màu hồng, ở bên trên còn treo một con búp bê rất to.
Tôi vội vã nhìn khắp xung quanh, mọi thứ xung quanh thật quen thuộc. Đây... đây là phòng của tôi. Thì ra, lúc nãy là tôi nằm mơ.
“Phù...” Tôi thở phào một hơi dài, vùi mặt vào lòng bàn tay, vuốt vuốt con tim
đang đập thình thình ở trong lồng ngực. Giấc mộng đó, thật sự là đáng
sợ! Nhưng cũng may đó chỉ là giấc mơ. Nhưng tôi phải làm thế nào bây
giờ? Nếu như tôi không nghe theo lời của Cung Trạch Minh làm cho cậu ta
trở lại bình thường, nhất định cậu ta sẽ còn trở nên đáng sợ hơn trong
giấc mộng vừa nãy!
Trong lúc tôi đang vô cùng khổ não, không nghĩ ra được cách gì, thì một âm thanh chát chúa vang lên, cánh cửa phòng
tôi bị bật ra. Kèm theo âm thanh đó, là một giọng nói càng đáng sợ hơn:
“Bà xã Đậu Đậu! Bà xã Đậu Đậu yêu quý! Hoàng tử của em đến cứu em thoát
khỏi cơn ác mộng đây!”
Trời ơi! Xin ngươi hãy để ta chết trong cơn ác mộng còn hơn!
Tôi quay người đi, kéo chăn lên, phủ lên đầu, hi vọng có thể thoát khỏi giọng nói đáng ghét đố.
Nhưng, những vận xui gần đây nói cho tôi biết rằng, đây chỉ là nằm mơ!
“Ôi chao! Bà xã Đậu Đậu của ta, mau dậy đi, mau dậy đi.” Giọng nói đáng ghét đó lại văng vẳng bên tai tôi.
“Lý Băng Thụy! Nói không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có tự tiện vào phòng
của tôi!” Tôi nhắm tịt mắt hét về phía phát ra giọng nói.
“Ôi
ôi... Từ trước đến nay tôi đều như vậy mà, bà xã Đậu Đậu không cần tôi
nữa rồi!” Một ai đó đang giả vờ khóc. “Trước kia là trước kia! Lúc trước chúng ta còn nhỏ, bây giờ chúng ta lớn cả rồi!” Cái tên này không biết
thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân sao! Dù lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vì
quan hệ của hai gia đình chúng tôi rất tốt, chúng tôi hay đến nhà nhau
chơi, thậm chí còn từng ngủ chung một giường. Nhưng đó là chuyện của hồi bảy tuổi trở về trước biết chưa!
“Hừ! Tôi không quan tâm. Dù có
lớn thế nào thì cậu vẫn là bà xã Đậu Đậu của tôi!” Lý Băng Thụy, cũng là người được mọi người đồn đại rằng có thể khiến cho vô số cô gái phải
gào thét lên rằng “Hoàng tử Mặt Trời”... đang lăn lộn ở trong phòng tôi. Đáng ghét, cái đồ không biết xấu hổ này thật đáng ghét!
“Dậy đi! Dậy đi! Tôi ở ngoài cửa đợi cậu! Cho c