
nho khô mà tôi đang cần nhỉ, sao hôm
nay nho khô lại ít vậy nhỉ? Tôi quay trái quay phải, đảo mắt tìm nho
khô.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy nho khô trên giá vật liệu của Cung
Trạch Minh. Thì ra cậu ta đã lấy hết nho khô đi rồi. Nhìn tác phẩm của
cậu ta, thì chắc là không phải dùng nhiều đến vậy, nhưng không biết cậu
ta có đồng ý chia cho tôi một chút không? Nhìn dáng vẻ vô cùng chú tâm
của Cung Trạch Minh, tôi có chút do dự. Cung Trạch Minh nếu như đúng với những lời mà mọi người vẫn thường đồn đại, thì đúng là tôi với cậu ta ở hai cực khác nhau của trái đất. Từ trước đến nay tôi chưa từng nói
chuyện với cậu ta lần nào, không biết cậu ta có đồng ý chia cho tôi một
ít không. Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng trước nay của Cung Trạch Minh, trái tim nhỏ bé của tôi bỗng run rẩy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại trong số vật
liệu mà tôi cần, thì nho khô là vật liệu quan trọng nhất, nó là vật liệu quan trọng liên quan mật thiết đến hạnh phúc của tôi! Nhìn dáng người
nho nhã đang tất tả bận rộn của Cung Trạch Minh ở bên cạnh, tôi hít một
hơi thật sâu, nắm chặt nắm đấm, phăng phăng bước ra!
Tôi lấy hết
dũng cảm, đi về phía Cung Trạch Minh. Mặc dù đã có đủ dũng cảm, nhưng
cái vẻ lạnh lùng toát ra từ Cung Trạch Minh khiến tôi hơi do dự, tôi lí
nhí nói: “Cung Trạch Minh ơi, làm phiền cậu một chút.”
Cung Trạch Minh chẳng để ý đến tôi, cậu ta vẫn luôn tay luôn chân. Tôi bối rối
đứng ở đó, không biết là có nên tiếp tục nói nữa không. Tôi lo lắng bám
vào gấu áo, vô tình chạm phải chiếc hộp nhỏ đựng “Công chúa Feodora”.
Nguyên liệu của tôi không thể nào thiếu nho khô được. Vì món ăn của tôi, vì hạnh phúc của tôi, tôi lại lấy hết can đảm, tiếp tục nói với Cung
Trạch Minh: “Xin hỏi có thể chia cho tôi một ít nho khô được không? Một
chút, chỉ một chút thôi là được rồi!”
Cuối cùng cũng nói ra được, tôi nhìn Cung Trạch Minh với vẻ mặt chờ đợi, hi vọng có được câu trả
lời. Nhưng, Cung Trạch Minh không có phản ứng gì cả, cậu ta vẫn chú tâm
chăm chút chiếc bánh gato của mình, không hề ngưng chân ngưng tay, giống như không cố sự tồn tại của tôi ở bên cạnh cậu ta vậy. Tôi có một cảm
giác rất kì lạ, tựa như Cung Trạch Minh bị bao phủ bởi một lớp không khí kì quái, khiến cậu ta hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Cung Trạch Minh... số... nho khô đó...” Vì số nguyên liệu của tôi, tôi cố lấy hết can đảm để nói.
Đột nhiên Cung Trạch Minh quay đầu lại, gầm gừ với tôi: “Đi đi! Đừng có ám
khí xui xẻo trên người cô làm vấy bẩn chiếc bánh gato của tôi! Nếu như
tôi không giành được hạng nhất, thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!” Trời ơi, sao ánh mắt của Cung Trạch Minh lại sắc lạnh đến vậy, người
tôi bỗng cứng đơ lại.
“À!” Tôi sửng sốt, nhìn Cung Trạch Minh vừa quát tôi xong đã lại cặm cụi vào chiếc bánh, tôi thẫn thờ. Sao cậu ta
lại nói như vậy nhỉ? Cậu ta nói tôi sẽ làm vấy bẩn chiếc bánh gato của
cậu ta? Thì ra mục tiêu của cậu ta chỉ là để giành được ví trí số một mà thôi, chứ không phải có niềm đam mê với món điểm tâm. Tại sao vì một
khoảnh khắc hoa mắt mà tôi lại cho rằng cậu ta không đáng sợ như vậy
chứ? Đột nhiên, khuôn mặt nghiêng nghiêng hiền lành mà tôi bắt gặp trong khoảnh khắc ban nãy hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
Không có nho khô, vậy thì món ăn của tôi, món ăn của tôi biết làm thế nào đây?
Tôi vội vã quay về chỗ nấu ăn của tôi, ngậm ngùi nhìn thứ duy nhất có thể
mang lại cho tôi sự tự tin trong cái trường này, sống mũi bắt đầu cay
cay.
Chẳng phải là tôi rất thông minh sao? Sao còn phải đi cầu
xin các vị thần tối cao ở trên trời chứ! Lòng tôi nặng trĩu, giống như
có một viên đá rất to đè lên trái tim tôi, thở không ra hơi. Tất cả
những mộng tưởng đẹp đẽ tối hôm qua đều tan thành mây khói, còn hôm nay
bao nhiêu chuyện đen đủi cứ liên tiếp xảy ra, cùng lúc càng lớn chuyện
hơn. Tôi lựa chọn Tống Chân Hi thực sự sẽ không có vấn đề gì chứ? Thực
ra cậu ấy cũng là một người ở một thế giới hoàn toàn khác, một người như tôi làm sao xứng đáng với cậu ấy chứ? Viên kẹo phép thuật, phép thuật
của nó có thật sự là có thể xoá nhoà những trở ngại đó không?
Viên kẹo phép thuật... Tống Chân Hi...
Trong lúc tôi đang lẩm bẩm một mình, do dự không biết có nên thực hiện tiếp
kế hoạch không, thì một chiếc bát nho nhỏ hiện ra trước mặt tôi, trong
chiếc bát đựng đầy những quả nho khô mà tôi đang rất cần.
“Ở chỗ
của tôi vẫn còn nhiều, cho cậu đấy, cậu cứ dùng đi, tôi rất mong đợi
được thấy tác phẩm của cậu!” Một giọng nói vô cùng ấm áp, vô cùng êm ái
vang lên bên tai. Tôi liền ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào cái hình
dáng tựa như thiên sứ lần đang đứng ở trước mặt lần này lại một lần nữa
cứu rỗi tôi. Chiếc eo cong hình bán cung, một chiếc tay giấu ở sau lưng, còn có cặp mắt đẹp mê hồn, giống như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích trong một buổi dạ tiệc huyền ảo nho nhã lịch thiệp mời công chúa
của anh ấy cùng khiêu vũ.
A! Tống Chân Hi! Đúng là Tống Chân Hi!
Là cậu ấy mang những quả nho khô cho tôi! Cậu ấy nói cậu ấy rất mong chờ được nhìn thấy tác phẩm của tôi! Tôi không nằm mơ đấy chứ, tất