
ước cứ thế mà
chạy, cảm giác không rõ ràng lắm, bây giờ đột ngột dừng lại, cảm giác rã rời của đôi chân bỗng chốc khiến tôi đứng không vững.
Tôi bám vào một cái cây ở bên cạnh, ngồi trên chiếc ghế đá ở bên đường.
Không được rồi, tôi không thể từ bỏ, nhất định tôi phải tìm Cung Trạch Minh,
tôi không thể để cậu ấy bị tan chảy ở một nơi mà tôi không hề biết được! Lau vội nước mắt, tôi bình tâm trở lại, suy xét thật kĩ xem cậu ấy có
thể đi đến những đâu.
Dựa theo tính cách của Cung Trạch Minh, gặp phải hoàn cảnh như thế này, cậu ấy có thể đi đâu nhỉ? Khi mà cái nỗi ám ảnh của cậu ấy phát tác, thì thực sự là khó đoán được suy nghĩ của cậu
ấy. Tôi lần lượt lần lượt loại trừ những khả năng có thể xảy ra, hi vọng có thể dựa vào thói quen thường ngày của cậu ấy để tìm ít manh mối,
phân tích xem cậu ấy có khả năng đi đâu.
Lần này cậu ấy bỏ đi,
cũng là vì nỗi ám ảnh kì quái về vị trí số một của cậu ấy, lúc đó làm
sao tôi phát hiện ra à? Tôi hiểu cậu ấy hơn bất kì ai, hiểu hơn ai hết
rằng nỗi ám ảnh đó có sức ảnh hưởng lớn thế nào với cậu ấy, tôi cũng là
người hiểu tính cách của cậu ấy hơn ai hết, nhưng bây giờ tại sao tôi
vẫn phải hỏi cậu ấy như vậy! Tôi thực sự rất ngốc, rất ngốc! Đến lòng
mình còn không hiểu, đến người mình yêu mà cũng không hiểu, nếu, nếu
Cung Trạch Minh xảy ra chuyện gì, tôi biết làm thế nào để tha thứ cho
bản thân đây?
Cung Trạch Minh, cậu cũng là đồ đại ngốc! Cậu cứ
thế mà từ bỏ mình sao? Cứ thế mà trốn tránh sao, đối với thứ ma thuật mà chúng ta không thể kiểm soát nổi đó, cậu cho rằng chỉ cần dựa vào cái
danh phận Đệ nhất toàn trường Sâm Vĩnh là có thể giải được nó sao? Cứ
thế mà trốn chạy sao! Ôi... cái đồ đại ngốc này!
Tôi vặn nát óc mà vẫn không thể nghĩ được gì, trong đầu tôi cứ chỉ hiện lên hình ảnh Cung Trạch Minh bị biến mất.
“Bã đậu! Bã đậu, tay của tôi biến mất rồi, tan chảy rồi!”
“Bã đậu, tôi khó chịu quá, xương ngực của tôi cũng tan chảy rồi! Mùi vị mà cô thích nhất! Có cần đến thử một chút không?”
“Bã đậu, cô là cái đầu lợn! Tất cả là do cô đã hại tôi bị tan chảy!”
A! Dưới bóng cây, sức tưởng tượng của tôi đã khiến nhiệt độ bỗng chốc tăng lên mức 40°C. Không được! Nhất định tôi phải đi tìm Cung Trạch Minh,
không thể để cậu ấy bị tan chảy như thế được!
Đúng rồi! Sự ớn
lạnh vừa rồi đã khiến đầu ốc tôi được hạ nhiệt, trở nên minh mẫn hơn,
tôi nghĩ đến một nơi. Tôi đúng là ngốc! Sao lại không nghĩ ra chỗ đó
nhỉ?
Rất nhiều người khi bị tổn thương đều tự thu mình vào nơi đó! Nếu như là bản thân tôi, tôi cũng sẽ ở đó mà tự kỉ!
Đó chính là nhà! Gia đình chính là một bến đỗ ngăn hết chặn hết mọi sóng
gió, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ. Mặc dù gia đình của Cung Trạch Minh đem lại cho cậu ấy rất nhiều áp lực, nhưng tình thân lúc nào chẳng tồn
tại. Càng nghĩ càng thấy mình đúng, tôi vội vàng lấy lại sức, đi về phía nhà của Cung Trạch Minh.
Tôi nhớ lần trước cậu ấy đã từng nói,
nhà cậu ấy nằm trên đường Cẩm Bình, cụ thể số nhà bao nhiêu cậu ấy không nói, nhưng cậu ấy nói rằng trước cửa nhà cậu ấy có trồng hai loại cây
rất đặc biệt tên là cây bùm bụp, trên đường Cẩm Bình chỉ có mỗi nhà cậu
ấy là trồng. Hèm hèm, may mà tôi có thể nhận biết được cây bùm bụp, biểu tượng của loại cây đó là những chiếc lá có hình như những chiếc áo
gile. Nói đi là đi, tôi lập tức đi đến nhà cậu ấy!
Đi vào đường
Cẩm Bình, tôi dùng hết sức của mình để mở to mắt ra, hi vọng trong phạm
vi rộng như này có thể tìm thấy loài cây đặc biệt đó. Cây bùm bụp... cây bùm bụp... lá như áo gile, rất dễ để nhận biết, nhưng sao không tìm
thấy nhỉ? Đường Cẩm Bình là một khu đô thị lớn, nơi dành cho giới quý
tộc, diện tích rất rộng.
Người giàu lúc nào cũng sợ người khác
tiếp cận mình, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn so với người bình
thường, thế là mỗi nhà chỉ có vài người sống chung trong một nơi rộng
lớn như vậy, cô độc lẻ loi. Đối với người ngoài mà nói thì nó là tượng
trưng cho người có nhiều tiền, nhưng thực tế thì đó là biểu hiện của sự
thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Haiz, thói quen này thật không tốt,
hại tôi tìm rất lâu rồi mà vẫn không nhìn thấy cây bùm bụp đâu.
Tôi dựa vào một gốc cây ở bên đường nắn nắn đôi chân đau nhức, nhắm mắt
lại, đột nhiên tôi cảm thấy mũi mình ngưa ngứa. Tôi bắt lấy. Hả? Thứ gì
vậy, tôi thò tay ra nhìn xem cái thứ mình vừa bắt được là gì, ôi - lá
cây bùm bụp!
Ha ha, cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Tôi xác định
hướng gió, phán đoán xem nó từ đâu bay đến. Hèm hèm, cuối cùng cũng có
một hướng đi đúng rồi, tôi thích thú chạy theo hướng mà tôi vừa xác
định. Cung Trạch Minh, cậu đợi mình, nhất định phải đợi mình!
Bing bong... bing bong..
Tiếng chuông cửa nhà Cung Trạch Minh đứt quãng vang lên khiến tôi cảm thấy bối rối.
“Chào cô, xin hỏi cô có việc gì không?” Một người vẻ như là quản gia từ trong cửa sắt hỏi vọng ra.
Nếu như là bình thường gặp phải trường hợp như vậy nhất định tôi sẽ rất
thận trọng, nhưng bây giờ trong đầu tôi chỉ lo cho sự an toàn của Cung
Trạch Minh, thậm chí đến cả việc nhìn thấy ngôi nhà của cậu ấy đồ sộ
vượt ngoài