Snack's 1967
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 8.00/10/523 lượt.

đấy.

Anh nhìn cô chằm chằm, mặc dù vẫn còn nhưng đã không quá âm trầm:

- Anh tưởng người ta sẽ nghi anh bị em bắt cóc chứ.

Vẫn có thể nói đùa, xem ra tâm trạng vẫn chưa quá xấu.

Cô muốn tự an ủi bản thân như vậy, nên nhéo nhéo khóe miệng anh:

- Nếu vậy. Cười lên.

Trình Nghi Triết gạt tay cô, cô lại tiếp tục nhéo miệng anh, cái bộ dạng thâm trầm của anh rất khó coi, cứ như anh sắp trở mặt vậy.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Trình Nghi Triết chỉ có thể quay đầu, tranh xa cô ra.

30 phút cũng không quá lâu, Bạch Nặc Ngôn rất nhanh kéo anh lên xe.

Chuyến xe này không quá đông, vì hiện không phải ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, nên không có nhiều học sinh và người ngoại tỉnh công tác trong thành phố phải về nhà, bến xe vắng hơn bình thường.

Một lần nữa Trình Nghi Triết thắc mắc, nhưng Bạch Nặc Ngôn không trả lời anh, chỉ kéo thẳng anh đến chỗ ngồi.

- Mỗi lần về nhà em đều đi xe này. – Cô cười cười – Anh đợi một lát em sẽ chỉ cho anh.

Anh cũng không hứng thú với mấy chuyện này lắm, chỉ để ý những từ trọng điểm, “em về nhà”.

Trong lòng anh lại thoáng buồn bực, không biết cô đang định làm gì, có lẽ anh từng nghĩ có phải cô định đưa anh về nhà cô không, nhưng chắc cô sẽ không làm những việc ngớ ngẩn như vậy đâu.

Xe đang chạy trên đường cao tốc, thật xui xẻo, phía trước đang bị tắc đường.

Đến khi xuống xe, Bạch Nạc Ngôn đòi đến thăm một ngôi trường trung học, anh còn chưa kịp mở miệng, tự cô lại quyết định hủy bỏ.

Sau đó họ lại tiếp tục ngồi xe, lần này tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn trở nên tốt hơn nhiều.

- Chúng ta sẽ tiếp tục đi xe buýt qua 5 con đường nữa, đầu tiên là đường XX, sau đó là XX….

Cô kể tên rất nhiều địa danh, về ngôi trường trung học đầu tiên cô học, .. sau đó cô nhìn Trình Nghi Triết.

- Vào những ngày cố định sẽ có phiên chợ họp trên phố, sẽ có rất nhiều người bán hàng sẽ mang hàng đến bán, nếu đi dạo phố vào ngày đó, sẽ mua được rất nhiều đồ.

Anh chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra.

Anh nhớ rõ cô từng nói sẽ đi qua 5 con đường, nhưng mới đến con đường thư 3, cô đã kéo anh xuống xe, sau đó lại đổi xe. Anh tức muốn ngất, không biết cô đang định làm gì, cũng may, chuyến xe lần này rất đông, anh chỉ có thể đứng, không có thời gian để bực tức băn khoăn nữa.

Xuống xe, Trình Nghi Triết nghĩ, có lẽ đây chính là con phố Bạch Nặc Ngôn nói đến.

Có một tấm biển trên đường cái ghi “Phố Thanh Dương”.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Nghi Triết đó là, ai nói không khí ở nông thôn rất trong lành chứ, toàn là bụi đất, anh tuyệt đối không tin mấy lời vớ vẩn đó nữa. Lá cây hai bên đường đều bám đầy bụi, cả đường đi không có một cái thùng rác nào, thỉnh thoảng lại có vài đống rác thải chất đống ngay ven đường, người ta còn có thể ngẫu nhiên bắt gặp có người cho trẻ con đái ỉa ngay trên phố.

Hai mắt Trình Nghi Triết nhắm lại, anh không thể tin vào sự thật này.

- Em định đưa anh đến đây à?

Cô mấp máy môi:

- Đúng thế.

Cô kéo tay anh, như một đôi tình nhân thật sự. Việc đầu tiên họ làm là đi thuê nhà, vì cô không thích ở khách sạn, cô luôn cảm thấy những thứ mình đang dùng đã từng bị vô số người khác dùng qua. Họ thuê được một căn phòng không tồi, gần như có sẵn đầy đủ các đồ gia dụng thiết yếu. Sau đó Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đi mua chăn màn và ga giường, cô cũng mua đầy đủ các loại vật dụng cần thiết.

Lần đầu tiên Trình Nghi Triết nhận ra, Bạch Nặc Ngôn còn biết mặc cả.

Đến giờ ăn cơm, họ ăn tạm bên ngoài, nhưng Trình Nghi Triết gần như không dám chạm đến đũa bát, nhất là khi anh nhìn thấy trong quán có cái quạt treo tường bị phủ bởi một lớp dầu đen kịt.

Ăn cơm xong, Bạch Nặc Ngôn còn nghĩ, thật không phải, liệu Trình Nghi Triết có bị cô làm cho đau mắt không nhỉ.

Một ngày, vô cùng mệt mỏi trôi qua.

Sau khi về đến phòng, Bạch Nặc Ngôn nấu cho Trình Nghi Triết một gói mì ăn liền, rất may anh rất biết nhìn hoàn cảnh, không hề chê mì gói khó nuốt.

Ngày hôm sau, Bạch Nặc Ngôn đưa Trình Nghi Triết đi mua quần áo.

Đây là một cửa hàng quần áo khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng này chỉ giới hạn trong khu phố này thôi.

Trình Nghi Triết kháng nghị, nhưng bị Bạch Nặc Ngôn bỏ qua:

- Anh định mặc một bộ quần áo hết ngày này sang ngày khác đấy à?

Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên đen kịt.

Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kéo anh đi thử quần áo, bộ quần áo đắt nhất ở chỗ này giá cũng chỉ có 300 đồng, vẻ mặt Trình Nghi Triết tỏ rõ anh không muốn chạm vào những quần áo đã từng bị nhiều người thử qua. Trước thái độ của anh, Bạch Nặc Ngôn không muốn kể với anh rằng, trước khi cô học đại học, những loại quần áo có giá trên 100 đồng cô cũng không bao giờ mua nổi. Lần đầu tiên cô được mặc một cái quần jean giá 78 đồng, cô đã sung sướng soi gương quay một vòng, nhưng đây là một trong những bí mật cô không bao giờ muốn chia sẻ cùng ai.

Bạch Nặc Ngôn chọn một bộ quần áo, ném cho anh.

- Đi thay đi.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô, vô cùng bất mãn, cô lại đẩy anh đến phòng thay đồ.

- Đi nhanh lên, coi như chết một lần thôi.

- Em đi mà chết.

Thật hiếm khi anh