
không có những thảo nguyên mênh mông, cũng không có những rặng liễu xanh mướt, có rất nhiều thứ cô yêu thích, đều không có ở đây. Xa xa có một bãi đất hoang với rất nhiều gò đất nhấp nhô cách không xa đồng ruộng, trên đó trồng rất nhiều cây quýt, đặc biệt là bười, đó là loại trái cây cô thích ăn nhất.
Đến mùa thu, khắp sườn núi trải dài những nương dâu chín đã đến vụ thu hoạch.
Nhớ về những chuyện xa vời khiến trí nhớ của cô càng trở nên hỗn loạn.
Mưa càng lúc càng to hơn, Trình Nghi Triết nhìn lướt qua tay cô, nên đóng kín cửa sổ lại.
Cô giương mắt nhìn anh.
- Hơi lạnh.
Anh nói.
Chẳng hiểu sao khi nghe anh giải thích nguyên nhân đóng cửa sổ, cô lại từ từ nở nụ cười.
- Cảm ơn.
- Gì cơ?
Mỗi khi cảm thấy hoài nghi, biểu cảm của anh đều là như vậy, mi tâm nâng nhẹ, nhưng không để đối phương cảm thấy anh đang tìm hiểu nguyên nhân.
- Bắt một đại thiếu gia như anh phải đưa em đến những nơi như thế này chịu khổ, thật không phải.
Cô tặc lưỡi hai tiếng, để xoa dịu không khí.
Anh xoa trán.
- Cũng không tồi.
- Không tồi chỗ nào chứ?
Cô thoạt trở nên hứng thú.
- Là quần áo, tiện nghi hay thức ăn giá rẻ kia? Hay là phương Đông phương Tây, bất kể cái gì cũng có thể tùy tiện vứt đi?
Không phải cô cố tình, chẳng qua từ hồi đại học cô đã nghe được một câu nói kinh điển: “Hoa có thể tùy tiện giẫm, cỏ có thể tùy tiện đạp”.
Cô còn rất thích cảm giác sung sướng khi giẫm chân lên cỏ trồng trên sân trường, nếu trên đường có trồng cỏ, cô luôn lựa chọn giẫm lên cỏ mà đi, đến khi cả một đồng cỏ xanh ngắt bị giẫm cho nát bét. Có một người bạn học bị Bạch Nặc Ngôn lôi kéo vào cùng đi trên con đường cỏ với cô, vừa đi hết con đường, cô liền nói: "Lần sau không được chê tôi thiếu đạo đức, vùi hoa dập cỏ, chính cô cũng vừa giẫm lên cỏ đấy nhé". Cô bạn đó chỉ còn biết mắt to trừng mắt nhỏ, không còn nói được câu nào.
Cuối cùng trường học phải thuê nhân công mua cỏ về trồng lại, khi Bạch Nặc Ngôn chạy đến giẫm tiếp, bị nhân công mắng cho một trận.
Tùy tiện tự do, không bao giờ chấp nhận trói buộc.
Không quy tắc sao có thể trở thành vuông tròn, nhưng đôi khi kết quả không viên mãn cũng không phải là xấu.
Khóe miệng Trình Nghi Triết nhếch lên:
- Được em bao dưỡng, cảm giác cũng không tồi.
Bạch Nặc Ngôn trợn mắt, đồ đáng ghét, mấy ngày nay đều xài tiền của cô, anh ta đúng là chẳng biết xấu hổ.
Cô đúng là thiệt thòi mà, vừa mất tiền, vừa mất thời gian, rất rẻ mạt nhé.
Bên cạnh có người nhìn sang, Bạch Nặc Ngôn càng buồn bực.
- Ai bảo em là phú bà cơ chứ.
Trình Nghi Triết cần này càng cười sảng khoái:
- Nợ nần chồng chất, nếu không sao phải chen lấn trên cái xe khách này chứ?
Tài bất hiển lộ nhé, có cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy.
- Thể nghiệm một chút cảm giác cuộc sống bình dân.
Đúng là những trải nghiệm hay.
- Cảm ơn quý ngài đây đã đến thể nghiệm cuộc sống thường dân, có nên tăng lương cho tôi đây không nhỉ?
Bạch Nặc Ngôn vỗ vai anh, nhẹ nhàng chạm lên, mang theo tư thái rất mờ ám.
- Giá đấy là bao nhiêu đây?
Trong mắt người xem, đây chính là câu chuyện tình của một phú bà và một tên giai bao mặt trắng nhỏ. (chị ý YY ạ)
Bạch Nặc Ngôn dựa vào vai anh, một lúc sau ngủ quên mất. Cô mơ một giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, trong mơ, Bạch Nặc Ngôn là một phú bà vô cùng giàu có, có tiền có thế, ai ai cũng phải nghe theo, mỗi lần cô ra ngoài theo sau là vô số vệ sĩ đeo kính đen vừa ngầu vừa đẹp trai bảo vệ. Có một ngày, phú bà là cô ra ngoài thị sát dân tình bắt gặp một chàng trai khí chất ngời ngời, tên mặt trắng nhỏ đó chính là Trình Nghi Triết. Nhất thời hoa tâm nở rộ, cô liền đòi bao dưỡng anh ta, người này cũng rất vô liêm xỉ và thèm tiền, nhận lời ngay lập tức. Từ đó, tên mặt trắng nhỏ Trình Nghi Triết hàng ngày cùng ăn cùng uống cùng ngủ với cô, phải gọi dạ bảo vâng nghe theo mọi sai bảo của phú bà cô. Nhưng tên Trình Nghi Triết này gian xảo tham lam, muốn mượn tay cô tiến quân vào giới giải trí, cô cũng đồng ý nếu anh ta nghe lời, cô sẽ cho anh ta cơ hội. Thế nhưnganh ta lại tiết lộ với giới truyền thông mối quan hệ giữa hai người, sau scaldal đó, anh ta vụt trở nên nổi tiếng.
Đúng là loại người bại hoại xấu xa, đáng ghê tởm.
Sau khi Bạch Nặc Ngôn tỉnh lại, cười đến mức bả vai run run.
Sắc mặt Trình Nghi Triết không hề thay đổi nhìn cô:
- Lau nước miếng trên miệng em đi.
Cô ngơ ngác mất 2 giây, thật lá mất hứng mà.
Đúng là một giấc mơ đẹp, trong mơ cô không ngừng hành hạ anh ta, trói anh ta nằm trên giường, cầm roi quất anh ta một trân.
Khi tưởng tượng đến cảnh này, thôi, cô là người tốt, không đành lòng đánh người.
Một lúc sau, cô lại nghĩ cho giấc mơ đẹp của mình một kết thúc mỹ mãn, để không phải thất vọng với giấc mơ của chính mình, không phải lãng phí tình cảm của cô. Kết cục của cô như thế này:
Phú bà cô vì danh tiếng bị tổn hại, lại cộng thêm công ty gặp sự cố, không lâu sau bị phá sản. Đến lúc này Trình Nghi Triết mới tiết lộ thân phận thật sự của mình, thì ra anh ta là một công tử lắm tiền, vì cuộc sống nhàm chán nên mới ra ngoài vi hành, giả mạo thành một người nghèo. Thế n