Teya Salat
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324870

Bình chọn: 10.00/10/487 lượt.

n nhẫn, chớp mắt nhớ về ngày ấy, mới nhận ra mình đã từng ôm ấp một mối tình ngọt ngào.

- Con người luôn tiến về phía trước, không ai có thể luôn sống trong quá khứ.

Giang Tang Du cúi thấp đầu:

- Có lẽ lúc đó thật đẹp biết bao, tuy nó chỉ hạn hẹp trong suy nghĩ của một người, luôn mong đợi một cái nhăn mặt nhíu mày, một nụ cười của người ấy.

Ánh mắt cô giương lên, dừng lại trên khuôn mặt Bạch Nặc Ngôn:

- Chị đã từng như vậy chưa, ánh mắt luôn chỉ dừng lại trên bóng dáng một người, mỗi lần thấy người ấy là trái tim đập rộn rã, nếu không được gặp lại thấy trống vắng vô cùng?

Bạch Nặc Ngôn vẫn không nói gì.

- Em đã từng cảm thấy như vậy, thật lòng quan tâm đến một người, muốn vì một người mà dè dặt lưu tất cả dũng khí.

Sắc mặt Giang Tang Du trở nên trầm tĩnh.

- Chị cũng biết, người ấy chính là Mạnh Tân Duy, chính là Mạnh học trưởng. Anh ấy chính là tất cả tuổi thanh xuân của em, đó là mối tình thời thiếu nữ em luôn ấp ủ. Chị không thể biết được cảm giác trái tim em đã từng đập rộn ràng mỗi khi em nhìn thấy anh ấy như thế nào đâu, chị không thể biết sự lóng ngóng, cuống quýt của em mỗi khi em nhìn thấy anh ấy đâu, chị không bao giờ để tâm đến bất cứ điều gì, có lẽ vì chị đã quen được người ta theo đuổi, nên chị không biết yêu một người là chuyện khó khăn đau khổ đến mức nào đâu.

Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa muốn nói chuyện, đúng vậy, cô chẳng biết bất cứ điều gì, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, chưa từng yêu thích một ai, cũng chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, chưa từng bị bất kỳ ai từ chối, chưa từng vì nhìn thấy ai đó mà tim đập rộn ràng, đúng vậy, cô nở nụ cười, mang theo sự châm chọc.

Giang Tang Du nhìn Bạch Nặc Ngôn, không quan tâm vì sao cô vẫn chưa nói, vẫn tiếp tục men theo những suy nghĩ của mình:

- Chị biết em quan tâm đến Mạnh học trưởng đến mức nào, có thể anh ấy không thích em, nên kết quả của em chỉ có thể như vậy. Dù trong lòng em không hề dễ chịu, nhưng em vẫn phải chấp nhận chuyện đó, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận theo suy nghĩ của một người.

Lần này Bạch Nặc Ngôn không thể tiếp tục im lặng:

- Kể cả cô có oán hận hay không cam tâm, dù nhìn cô như vậy tôi rất thỏa mãn đấy, có lẽ trong lòng cô, cô vẫn cảm thấy bất công, cô vẫn oán giận tôi, dù bên ngoài cô vẫn luôn đối xử với tôi rất hòa nhã thân thiện, nhưng sâu trong lòng cô vẫn luôn trách tôi.

- Không có.

Ngay cả khi kích động, Giang Tang Du vẫn rất nhỏ nhẹ.

– Mạnh học trưởng không thích em, đây chính là nguyên nhân em bị từ chối, kể cả chưa nói đến chuyện từ chối, thì không thích vẫn là không thích. Em phải chấp nhận một kết quả như vậy, em không hề oán giận chút nào.

Bạch Nặc Ngôn nở nụ cười, không biết cô cảm thấy Giang Tang Du dối trá ở đâu, nhưng tóm lại cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt trêu tức.

- Em chỉ muốn nói với chị, về mặt tình cảm, từ trước đến nay em vẫn luôn vô cùng trân trọng. Cho nên, xin chị hãy quý trọng tình cảm của người khác.

Bạch Nặc Ngôn trừng mắt:

- Có ý gì? Tôi không hiểu.

- Em vẫn quý trọng tình cảm của em hồi đó, dù em không thể có được anh ấy, em không thể có được một kết thúc viên mãn. Em cũng trân trọng tình cảm của em của hiện tại như vậy, em sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai phá hoại nó.

Ánh mắt Bạch Nặc Ngôn như xuyên thấu:

- Chỉ có người không có cảm giác an toàn mới phải lo tình cảm của mình bị người thứ ba phá hoại.

Giọng Giang Tang Du vẫn nhỏ nhẹ:

- Đối với tình cảm của mình, em rất có cảm giác an toàn, em cũng tin vào người mình đã lựa chọn, đồng thời em tin rằng, lần này em sẽ có một kết quả tốt đẹp. Nhưng nếu có ai đó nhúng tay vào sẽ khiến cho tất cả trở nên lúng túng, sẽ khiến cha mẹ khó xử, cũng sẽ làm cho gia đình này trở nên không còn hòa thuận. Em chỉ không hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra. – Cô lại nhìn Bạch Nặc Ngôn. – Chuyên tình cảm, không phải vì sợ người thứ ba xem vào, quan trọng là dựa vào thái độ của chính mình, em tin tưởng Trình Nghi Triết.

Sắc mặt Bạch Nặc Ngôn trắng nhợt:

- Nói đến chuyện ngấm ngầm phá hoại, tôi nghe mà không hiểu nổi.

Ánh mắt Giang Tang Du hơi lạnh giá:

- Em chỉ hi vọng có thể bảo vệ tình cảm của mình, em chỉ có ý như vậy.

- Vậy cô không cần phải nói với tôi những chuyện này.

Rốt cục Giang Tang Du cũng không thể ngồi yên:

- Trong căn hộ của Trình Nghi Triết có một cuốn sách, trên sách có bút tích của chị.

Thật ra, đó là cuốn sách Bạch Nặc Ngôn yêu thích nhất, nên cô viết lên đó những suy nghĩ mà mình tâm đắc nhất, những chi tiết cô cảm thấy thú vị nhất.

- Cô có thể nghĩ rằng tôi đã tặng Trình Nghi Triết cuốn sách đó, để đút lót anh ta, để trở thành phát ngôn viên cho nhãn hiệu của anh ta, cũng có thể vì Trình Nghi Triết cầm nhầm cuốn sách nào đó, có thể cho rằng chính là tôi đã cố tình để quên trong túi sách của Trình Nghi Triết, để anh ấy biết đến sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé như tôi…

- Chị biết rõ em đang nói đến cái gì, không cần đẩy câu chuyện xoay quanh anh ấy.

Giọng Giang Tang Du trở nên lạnh nhạt.

Rốt cục bạch Nặc Ngôn không thể nhịn được nữa:

- Vậy thì sao? Nếu thật sự Trình Nghi Triết đã ngủ với tôi, thì cô sẽ có thể bỏ anh