
ng cho cô, bổn thiếu gia lời nói đáng giá nghìn vàng!” Lục
Nhược chẳng hề để ý tiếng cửa từ phía sau mở ra rồi đóng sập lại một cách nặng
nề, cắt đứt lời nói của anh.
Đáy mắt Lục Hi tràn ngập
suy tư đứng chờ ở cửa thang máy. Cánh cửa từ từ mở ra, tấm gương sáng loáng
phản chiếu dáng dấp của cô, thật sự vô cùng chật vật.
Bên trong có một cô gái
dáng người cao gầy rất xinh đẹp, thấy Lục Hi liền rất lẳng lơ hất mái tóc xoăn,
đôi chân thon dài thong thả bước ra.
Lục Hi cúi đầu đi vào
trong, tình cờ nhìn ra ngoài, phát hiện người đẹp kia đi tới phòng của Lục
Nhược, móc trong chiếc túi xách tinh xảo ra một chiếc chìa khóa.
Chuyện gì sẽ xảy ra cả
đứa ngốc cũng biết. Lục Hi dựa lưng vào thang máy, những hình ảnh quay cuồng
trong đồng, vừa nghiêm túc làm việc lại quay sang trêu tức cô, vừa đối với cô
tà ác lại quay sang cười ngọt ngào rồi còn đêm đó lưu lại dấu vết trên người
cô…. Cô lắc lắc đầu, mình bị làm sao vậy? Cùng lắm cô và anh chỉ mới gặp nhau
vài lần, vì sao lại phải để ý? Anh chính là loại người như vậy, được dịp thì
chơi thôi. Hơn nữa, anh ta cũng không hề che giấu hứng thú đối với cơ thể cô,
đối với một gã đàn ông như vậy, cô việc gì phải lo lắng!
Quên anh ta đi! Lục Hi
nghiêm khắc cảnh cáo bản thân, tình cảm mãnh liệt nhất thời như vậy rất nguy
hiểm. Đi xuống lầu, cô tới góc phố mua một cốc kem thật lớn, cầm chiếc thìa xúc
một miếng bỏ vào miệng cắn lạo xạo. Hôm nay nóng trời, vậy mà cô lại thấy lạnh
run, nhưng cho dù thế nào, cục tức trong bụng cô vẫn không cách nào tiêu được.
Lục Hi tới nhà hát, mua
vé vào cửa xem. Bên trong người xem khá thưa thớt. Cô cũng chẳng biết tên vở
kịch là gì, chọn chỗ ngồi sau cùng, cả người ẩn trong bóng tối trong đầu vô
cùng hỗn độn.
Ngọn đèn sân khấu đột
nhiên tối sầm lại. Tới khi đèn được bật lên, Lục Hi bỗng dưng hóa đá, chằm chằm
nhìn vào người con trai đang đột nhiên xuất hiện giữa sân khấu.
Trên khán đài, người ấy
mặc chiêc áo đuôi tôm màu trắng, trong túi đặt một bông hoa đo tươi, trong
tiếng nhạc, giọng hát lôi cuốn dịu dàng không gì sánh được từ từ cất lên. Giai
điệu đơn giản, lời cũng ngắn nhưng đã phá vỡ hoàn toàn lớp phòng bị của Lục Hi.
“I love you. I love
you….” Lặp đi lặp lại không ngừng, người ấy bước xuống sân khấu, từng bước từng
bước một đi xuống, bước dọc theo cầu thang, ngọn đèn chiếu theo từng chuyển
động của anh, cuối cùng dừng lại trước mặt Lục Hi.
Quầng sáng tròn tròn bao
bọc lấy riêng mình cô và anh. Lúc ấy Lục Hi mới phát hiện trên ngực áo anh là
một đóa hồng, kiều diễm ướt át.
Lục Nhược khom lưng, chăm
chú ngắm nhìn khuôn mặt của cô “Anh biết là em không thể tin được. Nhưng mà,
anh thực sự nghiêm túc. Sở Hi, anh yêu em, chấp nhận anh nhé!” ngón tay thon
dài lần lên túi áo, rút đóa hồng ra đặt lên vành tai của cô. Ngón tay ấm áp khẽ
chạm lên mắt cô, “Đừng khóc, xấu lắm.”
Lục Hi che miệng lại. Lục
Nhược có chú khẩn trương chờ cô trả lời, lòng bàn tay bắt đầu túa mồ hôi. Đây
là lần đầu anh thích một cô gái từ tận đáy lòng. Trái tim của anh vốn rất lạnh.
Anh trước giờ cái gì cũng đều làm giống cha mình. Lục cha là một người đàn ông
mạnh mẽ lạnh lùng, nghiêm khắc có thừa nhưng nhân hậu lại không có. Ông thường
xuyên khiển trách cuộc sống phóng túng của anh. Thế nhưng, ngay từ lần đầu tiên
thấy cô, Lục Nhược đột nhiên cảm thấy ấm áp, ôm cô trong lòng khiến anh bình
yên không gì sánh được.
Khóe môi đột nhiên ấm áp,
Lục Nhược hoàn hồn, không khỏi giơ tay lên sờ sờ đôi môi vừa được ai đó chiếu
cố.
Lục Hi có chút ngượng
ngùng nhìn anh, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, nghẹn ngào nói: “Anh, anh
phải đối với em tốt!”
Khoảnh khắc ấy, Lục Nhược
mừng như điên. Cực kỳ dịu dàng, anh nâng chiếc cằm tinh tế của cô lên, cúi đầu
đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt. Cũng khoảnh khắc ấy, quầng sáng xung
quanh bọn họ lan ra mạnh mẽ, tràn ra khắp cả khán phòng, sáng lạn như tia nắng
ban mai vậy.
Từ một nơi bí mật gần đó,
nhiếp ảnh gia phấn khích tới mức hai tai run rẩy, giọng nói có chút nặng nề bảo
trợ lý của mình, “Nhanh nhanh, mở đèn sáng nữa đi! Phải chụp hết lại. Cái này
phải được so với “Ghost” luôn, nam chính hôn sống hôn chết nữ chính!”
Chẳng bao lâu, rạp hát
rộng như vậy lại chẳng còn ai, chỉ còn lưu lại khán phòng tối om, thỉnh thoảng
lại có vài tiếng động bất minh vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh vắng vẻ.
Lục Nhược vui sướng ôm
lấy khuôn mặt cô, một lần nữa hôn lên cái trán. Lục Hi tựa vào trong lòng anh
thở dốc, “Anh, nhìn anh em chỉ muốn hủy dung đi cho rồi!”
“Hủy thì hủy, anh không
chê đâu.” Lục Nhược vuốt ve đôi môi ướt át, nhẹ nhàng lưu luyến khẽ cắn một
cái.
Ánh đèn lúc này mịt mờ
không rõ, đôi mắt cô lại sáng lạ kỳ, Lục Nhược thấy trong bụng khó chịu, hai
tay ôm lấy eo cô nhấc lên đặt lên đùi mình, mặt đối mặt.
Lục Hi kinh ngạc hô một
tiếng, nắm chặt tà áo của anh, “Để em xuống đi.” Cô đỏ mặt giãy dụa, tư thế như
này thật, thật quá phóng đãng!
“Đừng lộn xộn, không anh
ăn sống em!” Lục Nhược cảnh cáo cô. Lục Hi quả nhiên ngoan hẳn. Cho dù anh
không nói, co vẫ