Nhà Bên Có Sói

Nhà Bên Có Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325411

Bình chọn: 9.5.00/10/541 lượt.

n cảm giác được sự cứng rắn nóng bỏng, mang theo sự xâm chiếm

nguy hiểm kia. Mặt anh cũng rất nóng, bàn tay đang túm lấy vạt áo lại càng nắm

chặt hơn.

Lục Hi đột nhiên nhẹ

nhàng “A” một tiếng, buông lỏng tay ra, Lục Nhược đang sờ loạn trên người cô

dừng lại, ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Lục Hi quẫn bách cúi đầu nhìn cổ áo của anh bị mồ hôi

trên tay cô làm ướt, in lại một dấu tay rất rõ ràng. Cô rụt tay lại lau lau,

nhỏ giọng, “Xin lỗi.”



Lục Nhược nắm lấy tay cô.

Lục Hi hơi nghiêng đầu,

ánh mắt của anh quá nóng bỏng, như muốn đốt cháy linh hồn của cô, “Sao, sao lại

nhìn em như vậy?”

“Hi Hi.” Lục Nhược dịu

dàng.

“Dạ?” Lục Hi cúi thấp

đầu. Lục Nhược lại càng nắm tay cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Hi Hi, nhìn anh.”

Mười ngón tay đan vào

nhau, đầu ngón tay của anh dính chút mồ hôi, vuốt ve bàn tay cô cũng ẩm ướt

không kèm.

Từ trước tới nay, Lục Hi

chưa hề biết rằng dây thần kinh trên mu bàn tay lại cũng mẫn cảm như vậy. Mặc

dù anh chỉ khẽ chạm qua lại có thể điên cuồng khiêu khích khả năng chịu đựng

của cô. Trước ánh mắt kiên định kia, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn

thẳng vào mắt anh.

Ngày trước xem phim trên

tivi, cô vốn nghĩ cái cảnh cánh hoa bay bay, tiếng nhạc trữ tình, hai người

nhìn nhau nguyện sống chết thực giả tạo. Vậy mà hôm nay, cô lại nghĩ, chỉ cần

người đàn ông của mình âu yếm nhìn mình như vậy đã hơn tất cả mọi thứ trên đời

rồi. Cái gì dòng dõi, cái gì là địa vị khác biệt, bọn họ không cần lo lắng, cô

chỉ cần anh, cần anh nhìn cô trân trọng như vậy, nhìn thôi là đủ rồi.

Trong chốc lát, nụ hôn

mãnh liệt bùng nổ, hoàn toàn khác hẳn với cái hôn phớt nhẹ lúc trước. Lục Hi ra

sức ngửa người về phía sau nhưng cũng không cách nào thoát khỏi vòng tay nóng

như lửa của Lục Nhược. Tay cô luồn vào mái tóc của anh, không những không kháng

cự mà lại còn hoan nghênh, kéo anh vào trong lòng.

Tiếp theo, quần áo cứ như

vậy vương vãi trên sàn, đợi đến khi cô có được một chút ý chí mới phát hiện ra

trừ chiếc áo khoác của anh, bọn họ trên người đã không còn một mảnh vải.

Có thể chứ?” Lục Nhược

hôn lên trán cô, hơi thở gấp gáp.

Thân thể Lục Hi có chút

cứng đờ, không thể nào mở miệng. Từ vị trí của cô nhìn xuống, cỏ thể thấy quần

áo của anh đã nhăn nhúm, từng nếp nhăn dường như chứa đựng cơn sóng dục vọng

đang mãnh liệt cuộn trào.

Ngay lúc Lục Hi bắt đầu

muốn liều lĩnh, Lục Nhược cúi đầu thở dài một tiếng, nhặt quần áo rơi dưới sàn

lên.

Chỉnh trang lại y phục

xong, Lục Nhược ôm cô hung hăng hôn vài cái, tiếng được tiếng mất nói: “Hi Hi,

em yên tâm!”

Lục Hi thấy sống mũi cay

cay, anh hiểu cô, anh biết trong lòng cô còn băn khoăn. Anh muốn cô yên tâm là

muốn nói cho cô, rằng anh sẽ không phụ cô, không ép buộc cô, không cần phải lo

lắng gì cả.

Tất cả mọi chuyện tiếp

theo, đẹp như một giấc mộng. Anh nắm tay cô đi tản bộ dọc bờ sông, hai người

tựa đầu vào vai nhau ngắm mặt trời lặn, ánh mặt trời phản chiếu xuống mặt nước,

dội lại vào trong đôi mắt hai người những quầng sáng thật kỳ diệu. Cô lôi kéo

anh đi chợ đêm ăn đồ nướng. Lục Nhược ưa sạch sẽ, có chút hờn giận nhìn xiên

thức ăn bám đầy dầu mỡ trước mặt, Lục Hi cười hì hì cầm khăn tay lau sạch, vừa

dỗ vừa ép anh ăn. Cũng có kẻ nào đó thỉnh thoảng lưu manh, đùa giỡn đè cô dưới

thân, nhưng cũng không hề có sự cuồng loạn giống như hôm ấy. Rốt cuộc cũng đến

một ngày, Lục Hi kéo tay anh nói: “Lục Nhược, đi gặp mẹ em đi.”

Lục Nhược hiểu rõ điều đó

có ý nghĩa gì, rất nghiêm túc gật đầu.

Tại phòng bệnh đã có

người tới thăm. Người kia mặc dù tóc bạc trán hỏi vẫn nhìn ra được khí chất

thời trẻ. Quan trọng hơn là, Lục Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, lại quay

sang nhìn Lục Nhược, hai người, quả thực giống nhau như đúc.

Người nọ nắm lấy tay mẹ

mình. Trong trí nhớ của Lục Hi, mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng chưa bao

giờ thân mật với đàn ông như vậy. Người này, ông ta….

Người nọ nhìn thấy Lục

Hi, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay Lục Hi và Lục Nhược vẫn nắm chặt, cầm lấy tờ

áp-phích đặt trên tủ đầu giường ra đối chiếu rồi cười dịu dàng: “Là Hi Hi phải

không,” cúi đầu nhìn người nằm trên giường bệnh, “Rất giống em thời trẻ.”

“Chào bác, cháu là Sở Hi.

Xin hỏi bác là?” Lục Hi cố gắng nhấn mạnh tên họ của mình, tuy rằng cô sinh ra

đã không có cha, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng đụng vào mẹ cô

được.

Ánh mắt Lục cha ánh lên

một tia buồn bã nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng sáng lên, “Sở? Là theo họ mẹ à.”

“Cha.” Lục Nhược từ lúc

tới cho đến giờ vẫn im lặng mở lời, từ lúc nhìn thấy người phụ nữ nằm trên

giường bệnh kia, trái tim của anh bất giác chùng xuống, vì sao trong phòng cha

lại để ảnh của bà ấy?!

Lục cha đứng lên, hơi cúi

người nắm lẩy bả vai Lục Hi, “Con ngoan, cha là cha của con. Nhược Nhược, nó là

em song sinh của con… Mới vừa rồi, mẹ con đã đồng ý tái hôn với cha, Lục Hi,

hoan nghênh con về nhà.”

Lục Hi quay đầu lại, phát

hiện môi của Lục Nhược đã trắng bệch. Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn thấy quỷ.

Ông trời, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!

Lục cha nhờ tấm áp-phích dán trên đ


XtGem Forum catalog