Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211622

Bình chọn: 9.5.00/10/1162 lượt.

lúc nào thì khởi hành?” Bước vào là một người đàn ông có vẻ rất lịch sự {thực ra thì vô

cùng phúc hắc}

Lạc trạch liếc mắt nhìn Giang Lệ lệ một cái, sau đó cầm lên áo khoác, đứng dậy, đi lướt qua bàn làm việc.

"Bây giờ liền đi?"

"Phải"

Giang Lệ lệ nhìn lạc trạch, cũng đứng dậy, chờ người kia đi khỏi mới hỏi anh.

"Anh phải đi ra ngoài? Sao còn gọi tôi tới làm gì?”

Lạc trạch ngăn Giang Lệ lệ lại, cánh tay dài liền kéo cô ôm vào trong ngực, khóe miệng nhàn nhạt, mắt hơi liếc ra ngoài cửa sổ.

Giang Lệ lệ bĩu môi, xoay người lại, liền há hốc miệng kinh ngạc. Ngoài

cửa sổ là một đoàn máy bay tư nhân, đang bay trên không trung. Vấn đề

là, có thể tùy tiện bay như vậy sao? Cũng không phải là máy bay trực

thăng, mà là loại máy bay tư nhân xa hoa kìa.

Lạc trạch nhìn bộ dạng Giang Lệ Lệ, sau đó ôm lấy cô, ra khỏi phòng làm

việc. Trên sân thượng, Giang Lệ Lệ nhìn chiếc máy bay, ở bên Lạc Trạch

đã lâu, cô cũng hiểu khả năng của anh, nhưng có thể đi máy bay kiểu này, vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Chính mình làm thế nào lên được máy bay, cô cũng không rõ, đợi tới lúc

hồi phục tinh thần thì đã đang ở trong một gian phòng trên máy bay rồi. f Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, một thân trang phục nhàn nhã, nói.

"Lạc trạch, sao anh có thể bay tùy tiện như vậy? Sẽ không có người bắn hạ anh sao?” (quả nhiên, hỏi một vấn đề ngu ngốc)

Lạc trạch nhìn cô xem thường, sau đó mới giải thích.

"Anh và Ngự, tại trung quốc có một đường bay riêng.”

Oa, oa, Giang Lệ Lệ thật muốn lớn tiếng hét hai tiếng này nhưng nghĩ kĩ

một chút thì cũng không quá kinh hãi, hai người kia tư chất không khác

nhau là mấy. 30 Người có tiền thật đúng là **. Đây là lần thứ hai cô

ngồi máy bay tư nhân của anh, lần đầu là đáp xuống sân bay nên không có

gì kinh ngạc, chỉ là lần này, lại còn cất cánh từ trên sân thượng nữa

chứ. Không thể tin được. c Nhưng mà, ngộ nhỡ kỹ thuật không cao, chẳng

phải là dễ dàng bỏ mạng sao?

"Chúng ta đi đâu vậy?" Giang Lệ lệ lúc này mới nhớ tới việc bọn họ đang ở trên máy bay. Như vậy thì, khẳng định là đi xa?

Lạc trạch rót một ly rượu đỏ, ngồi trên ghế salon, dáng vẻ nhàn nhã,

lười biếng như một con sư tử đang mơ màng. eb Nhẹ nhàng nhấp một ngụm

nhỏ, thanh âm khàn khàn vang lên.

"Hongkong, Macao."

Giang Lệ lệ gật đầu một cái, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng trên

máy bay này, thật đúng là quá xa hoa. Cuối cùng cô ngồi trên giường,

nhìn về phía Lạc Trạch ngồi trên ghế salon cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt kia, có chút mập mờ. Giang Lệ Lệ nhớ tới tối qua, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng. 6 Cần cổ trắng như tuyết cũng ửng đỏ. Lạc Trạch

nhìn cô đang thẹn thùng, yết hầu khẽ động, ngửa cổ uống cạn ly rượu.

"Lại đây ngồi."

Giang Lệ lệ không để ý tới anh, chỉ lắc đầu một cái, muốn nói cô không qua.

Lạc trạch thấy thế, một đôi Ưng Mâu sắc bén híp một cái, tản ra tín hiệu nguy hiểm.

“Anh nói, tới đây."

Giang Lệ lệ cảm thấy mình sống lưng lạnh ngắt, không dám chần chừ thêm,

đứng dậy đi qua. Một giây đồng hồ này, bước thật là khó khăn. c Lạc

Trạch cũng chỉ ngồi yên nhìn cô, không vội vã, thưởng thức dáng vẻ của

cô.

Giang Lệ lệ đi tới, không kịp có thêm động tác nào khác đã bị anh ôm lấy đặt cô ngồi trên đùi anh.

" Này, anh…"

Lạc trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được lại muốn trêu

chọc, nhìn tới cần cổ cũng đỏ ửng lên, môi mỏng từ từ tiến sát lại. c

Cảm giác lành lạnh khiến cả người Giang Lệ Lệ thẳng đờ ra.

"Anh như thế nào?" Thanh âm u ám, trầm khàn của Lạc Trạch vang lên bên

tai cô. 69 Từng đợt ngứa ngáy cùng cảm giác lạnh lẽo, Giang Lệ Lệ khẽ

động đậy, rồi vội cứng đờ người, khóe miệng co quắp lại.

"Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ…” Hai tay Lạc Trạch đặt trên bộ ngực đầy

đặn đang phập phồng của cô, cánh môi hạ xuống hôn lên gáy cô, thỉnh

thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cổ cô, khiến Giang Lệ Lệ toàn thân run rẩy.

Giang Lệ lệ nuốt nước miếng, bởi cô rõ ràng cảm thấy dưới mông mình đã

đội lên một cái ô nhỏ, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. 4 Người đàn ông này tại sao lại tùy thời mà động dục như vậy chứ. Giang Lệ Lệ toát cả mồ hôi

lạnh.

"Lạc trạch, anh buông ra."Thanh âm mềm mại phát ra từ miệng Giang Lệ lệ, nghe thế nào cũng có điểm như đang làm nũng.

Lạc trạch nghe càng thêm ngứa ngáy trong lòng, xoay người cô lại, để cô

giang rộng hai chân ngồi trên đùi anh. b Mặt Giang Lệ Lệ lại đỏ bừng, tư thế này… thật là quá xấu hổ đi. c Cô cắn cắn môi, đầu cũng cúi thấp,

chẳng dám nhìn lung tung đâu cả.

Lạc trạch nhìn cô, thật giống như điệu bộ của cô gái nhỏ, nhưng cô đã

sắp 30 rồi, lại khiến anh yêu thích không muốn buông tay. Bao nhiêu cô

gái trẻ trung thuần khiết khác cũng không thể bằng cô được. 5 Có lúc anh thật sự cảm thấy như mình bị bỏ bùa rồi, cô gái này phải chăng là cổ

độc? (“Cổ” giống như là bùa ngải vậy. Theo truyền thuyết thì người Miêu

có nuôi sâu độc, bỏ vào đồ ăn thức uống, ai ăn, uống phải (gọi là trúng

cổ) sẽ bị bệnh, điên dại...)

"Tiểu yêu tinh, em thực sự muốn để anh chết trên người em, em mới cam

tâm sao?” Nói xong anh cắn cắn lỗ tai cô, chọc cho thân thể c


XtGem Forum catalog