
lòng ảo não, không biết vì chuyện này mà đã hỏng bao
nhiêu bộ quần áo rồi. 0 Có tiền thật là tốt mà.
"Ưmh"
Cũng không chờ Giang Lệ Lệ lên tiếng, Lạc Trạch đã dùng môi mình ngăn cô lại. Giang Lệ Lệ bi phẫn trong lòng. d Đúng là đồ ngựa đực.
Đại chiến thịt người lại bắt đầu .
Ngày hôm sau, sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu tới trái
tim, bạn sẽ quên hết những phiền não của ngày hôm qua. Một ngày mới, một khởi đầu mới. Những ước mơ, khát vọng sâu kín trong lòng sẽ cất cánh
bay xa. Khi ánh ban mai mang tới những luồng sáng tươi mới, bạn sẽ hiểu
được rằng, muốn sống, phải thật kiên cường. ba Một ngày mới, một khởi
đầu mới.
Giang Lệ lệ mông lung mở mắt, phát hiện bên cạnh đã sớm trống trơn. Cô
mặc quần áo, bước tới bên cửa sổ. Trời âm u, gió hơi lạnh tràn vào phòng khiến không khí cũng trở nên u ám, lạnh lẽo. Mùa thu tới rồi.
Cũng vẫn khoảng vườn ấy, cùng một thời gian, nhưng không còn người đến,
người đi. Con người là loài động vật thay đổi, khi trời lạnh sẽ di
chuyển, chỉ có cây cỏ trong vườn không biết nóng lạnh, sẽ vẫn ở yên chỗ
cũ. Cây hoa hồng trước cửa sổ vẫn nở hoa, thảm cỏ vẫn xanh mướt nhưng
trên cây hòe, lá đã chuyển vàng nhiều. 9Không biết từ đâu vọng tới vài
tiếng chim hót khiến trong vườn càng vắng lạnh, yên tĩnh. 9 Cô an tĩnh
đứng trước cửa sổ, thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Đã vào thu rồi. Thời tiết cũng mát mẻ hơn.” Giang Lệ Lệ đứng bên cửa sổ tự nhủ.
Giang Lệ lệ nhìn về bàn trang điểm, phía trên có chặn một tờ giấy.
“Lúc nào dậy thì tới công ty.”
Giang Lệ lệ nhìn tờ giấy sau đó ném vào sọt rác, trong miệng lẩm bẩm: "Ra lệnh sao, tôi xin phép tối nay mới tới luôn.”
Giang Lệ lệ ăn xong bữa sáng, liền đi tập yoga, lại thảnh thơi uống trà. 4 Sau khi nhìn đồng hồ thấy đã gần trưa, mới đứng dậy chuẩn bị ra
ngoài.
Thím Lưu nhìn Giang Lệ Lệ, lại nghĩ tới Lạc Trạch vừa gọi điện về hỏi cô ấy đang làm gì. Bà trả lời đúng sự thực nhưng lại cứ có cảm giác có
chỗ nào đó không đúng.
Giang Lệ lệ vô cùng xinh đẹp, bước vào thang máy chuyên dụng của Lạc
Trạch. Thư ký biết Giang Lệ Lệ, gật đầu chào cô, cô cũng nhẹ nhàng cười
một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Trạch ra.
"Em tới rồi.” Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn, thấy Lạc Trạch đang dựa vào ghế, nhìn về phía cô. Giang Lệ Lệ nghĩ thầm, không ổn rồi.
Lạc trạch nhìn chằm chằm bộ dạng cố tình ăn mặc, trang điểm của Giang Lệ Lệ. 3 Vừa rồi, lúc anh gọi về biệt thự, cô gái này lại đang ăn sáng và
tập yoga. Hiển nhiên là cô không để lời anh vào trong mắt, hoặc là cố
tình giả vờ quên. Cho nên từ đó tới giờ anh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa
chính, trong lòng có chút tức giận.
"Sao giờ mới tới?” Lạc Trạch nén giận, nhẹ giọng hỏi cô.
"Vừa ngủ dậy." Giang Lệ lệ ngồi vào ghế sa lon, rất tự nhiên nói.
Lạc trạch nhíu mày, thanh âm bén nhọn: “Vậy em nằm mơ tập yoga, ăn điểm tâm rồi uống trà sao?”
Giang Lệ lệ muốn hộc máu, không thể tin nổi nhìn Lạc Trạch, lớn tiếng nói: “Làm sao anh biết?”
Nói xong cô liền hối hận, thật muốn tự tát cho mình một cái, lại nhớ tới lúc sắp đi, thím Lưu nói chuyện ngập ngừng, trong nháy mắt liền hiểu.
Làm sao đây? Giang Lệ lệ nhếch khóe miệng, cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ vào đầu mình, làm bộ kêu lên một tiếng.
"A, thật là, tôi xem xong liền quăng đi. Sao mà lại quên mất chứ. 4 Hắc
hắc, Lạc tổng, thật ngại quá.” Giang Lệ Lệ làm ra vẻ hoàn toàn vô tội.
Lạc Trạch nhìn điệu bộ của cô, đôi ưng mâu cũng híp chặt lại, gắt gao
nhìn chằm chằm Giang Lệ Lệ, cho tới khi nụ cười trên mặt cô trở nên
gượng gạo, khóe miệng cũng cứng nhắc lại. 5 Giang Lệ Lệ thu lại nụ cười, ngồi co lại trên ghế salon, bộ dạng như sắp liều mạng tới nơi.
"Tôi cố ý đấy, thì làm sao?” Giang Lệ Lệ hướng Lạc Trạch nói, cằm cũng
giương lên cao, bộ dạng thấy chết không sờn, đôi mắt đẹp cũng nhìn vào
đôi mắt sắc bén của anh. Hai người cứ như vậy chằm chằm nhìn nhau. Đôi
ưng mâu cảu Lạc Trạch chỉ hơi nhíu lại, đôi mắt cố sức mở thật to của
Giang Lệ Lệ đã có chút không chịu nổi. Thật là, người đàn ông này sao
lại bức người vậy chứ, cái dáng vẻ lười biếng, phóng túng kia, định mê
hoặc người khác sao? Nhất là đôi mắt đẹp lại sắc bén kia. Cả người đều
toát ra khí thế vương giả.
Một phút trôi qua, hai người vẫn chăm chú nhìn nhau như vậy. Gương mặt
Lạc Trạch lười biếng, anh coi như đang giả trí vậy, chính là tiết mục
“thưởng thức mỹ nữ”.
Giang Lệ lệ không được như anh, một phút này, lòng bàn tay cô đã đầy mồ
hôi, sống lưng thẳng tắp, nhưng vô cùng miễn cưỡng. da Căng thẳng quá.
Không được rồi, cô cảm giác như mình đang bị uy hiếp bởi đôi mắt như
biết nói của anh vậy. Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Giang Lệ lệ thu hồi ánh mắt, trong một khắc kia, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô lực hỏi.
"Được rồi, anh rốt cuộc muốn thế nào. Gọi tôi tới làm gì?” Cô dựa vào
ghế salon, nghiêng đầu nhìn Lạc Trạch đang ngồi trên ghế xoay.
Lạc trạch thu lại ánh mắt đang nhìn cô, liếc vào máy tính của mình, hai
bàn tay chắp lại, sau đó nhìn cửa chính. a Qủa nhiên, có người đi tới.
"Lạc tổng, những gì ngài dặn đã chuẩn bị xong, xin hỏi,