
o khuôn mặt nhỏ mới vừa rồi cười rất vui mừng của Lạc Anh.
"Em đi gặp ai." Phàm Niệm Ngự khởi động môi mỏng khêu gợi, thanh âm có
trầm thấp tức giận. Biết anh giảm thấp giọng nói của mình, mới có tiếng
động như vậy, nghe vào cực kỳ mị hoặc.
Lạc Anh bị anh chất vấn, cô giống như hiểu được cái gì? Khuôn mặt nhỏ
càng đỏ, tư thế mập mờ như vậy khiến cô rất không tự nhiên, lại càng
không thích ứng, nhất là mới vừa ôm qua người phụ nữ khác, trên người
còn mang theo mùi thơm gay mũi, khiến Lạc Anh không nhịn được chau chặt
đôi mày thanh tú.
"Niệm Ngự, anh buông em ra trước." Mặc dù cô rất tức giận, nhưng vẫn cảm thấy nói ra thì tốt hơn, quan hệ của bọn họ cũng không bình thường.
"Nói, tìm ai." Phàm Niệm Ngự bị vẻ mặt chán ghét của cô kích thích. Thanh âm lạnh lẽo mấy phần so với vừa rồi.
Lạc Anh chỉ đành chịu, nói qua. c "Trương Đổng."
Nghe vậy, lông mày Phàm Niệm Ngự gạt gạt, tròng mắt lúc này mới nhìn
thấy gì đó trên tay cô, đoạt lấy. Lạc Anh vội vàng nói: "Anh không thể
nhìn."
Phàm Niệm Ngự nắm cả thân thể Lạc Anh một lần đảo hợp đồng, cuối cùng rơi vào tờ cuối cùng.
(Tổng giám đốc công ty vật liệu Thiên Hồng: Trương Tôn Cường. Tổng giám đốc Lạc thị: Lạc Anh.)
Sau khi Phàm Niệm Ngự xem xong tuấn lông mày khẽ cau lại hạ xuống, sau
đó kéo Lạc Anh qua nhìn bảng hiệu trước ngực cô, Tổng giám đốc, Lạc Anh.
Lạc Anh nhìn anh, đoạt lấy hợp đồng, khẽ cau mày nói: "Anh không giải
thích được. 5 Xem ra, anh rất rảnh rỗi, cũng biết cùng phụ nữ lêu lổng."
"Công ty nhà em."
Lạc Anh liếc anh một cái. Sau đó sắp xếp hợp đồng tốt, nói: "Nói nhảm,
nhìn thấy còn hỏi." Trên thế giới, cũng chỉ có mình Lạc Anh dám nói như
vậy với anh.
Phàm Niệm Ngự mím chặt môi mỏng, nhìn Lạc Anh sau đó nắm eo của cô, liền hôn môi mềm giống như cánh hoa anh đào. 7Tay Phàm Niệm Ngự vẫn cố định
đỉnh đầu cô, một cái tay khác nắm eo cô, để cho cô không thể động đậy.
Lạc Anh mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, giờ
khắc này, mặc dù nói trước kia thường bị Tiểu Niệm Ngự hôn, nhưng sau
khi trưởng thành vẫn là lần đầu tiên, có loại cảm giác kỳ quái.
"Ưmh ưmh" Lạc Anh bị anh hôn, phát ra thanh âm nhỏ nhẹ. Lạc Anh hoàn toàn bối rối, thân thể có loại cảm giác chạm điện. Một
đôi mắt hạnh mở thật to, mặc cho Phàm Niệm Ngự làm xằng làm bậy. Trong
tròng mắt Lạc Anh phản ánh ra ngoài là gương mặt tuấn tú của Phàm Niệm
Ngự, con mắt hẹp dài, lông mi thật dài, so với con gái còn dài hơn. Cảm
giác chạm điện biến mất, thay thế chính là một loại cảm giác hít thở
không thông.
Phàm Niệm Ngự lười biếng mở một đôi mắt tà tứ mị hoặc nhìn Lạc Anh ngây
ngẩn, cảm thấy cô căn bản cũng không có hô hấp, một đôi môi anh đào mím
thật chặt. Điều này làm cho Phàm Niệm Ngự có chút hưng phấn, cô gái này
hàng năm bay đi, anh dĩ nhiên biết trước kia cô chưa từng chính thức hôn qua, không thể nói là nụ hôn đầu, bởi vì nụ hôn đầu đã sớm cho mình
rồi.
Phàm Niệm Ngự cảm giác Lạc Anh đã hoàn toàn không thể hít thở, lúc này
mới vô cùng miễn cưỡng rời khỏi cánh môi anh đào thơm mềm. Để cho cô hô hấp. a Bởi vì cô căn bản cũng không hiểu hôn tiếp như thế nào, sẽ không lấy hơi.
Lạc Anh được giải phóng vội vàng lui về phía sau một bước, từng ngụm
từng ngụm thở hổn hển, lúc này mới phản ứng được hai người mới vừa rồi
làm cái gì? Tại sao anh có thể? Bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, không phải sao? Lạc Anh hung hăng lau chùi môi của mình, mãi cho đến khi hơi ửng
hồng sưng đỏ, lúc này mới bỏ qua cho môi anh đào của mình.
Nhưng hành động này lại chọc giận Phàm Niệm Ngự bên cạnh vẫn còn đang
hưởng thụ, gương mặt anh u ám, nhìn dáng vẻ Lạc Anh chán ghét lau hơi
thở của mình. 76 Cứ như vậy không muốn cho mình hôn.
Lạc Anh ngẩng đầu lên căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự. aThanh âm có chút
nghẹn ngào nổi giận nói: "Phàm Niệm Ngự, anh thật là quá đáng." Nói qua
thang máy đã mở ra. Cô nhìn cũng không nhìn Phàm Niệm Ngự một cái liền
che khuôn mặt nhỏ chạy ra ngoài.
Phàm Niệm Ngự nhìn khuôn mặt cô khóc, sửng sốt, mới vừa rồi anh nhìn
thấy viên nước mắt trong suốt trong đôi mắt đẹp kia. Nhìn bóng lưng che
khuôn mặt nhỏ chạy trối chết anh hiển nhiên ngây ngẩn cả người. c Không
biết rốt cuộc tại sao cô khóc?
Anh phiền não nắm tóc, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy cô rơi nước
mắt, mặc dù nhỏ đã hung cô, nhưng cô vừa khóc, anh chính là hoàn toàn
không có cách nào rồi. Bây giờ mặc dù trưởng thành, anh vẫn trước sau sợ cô chảy nước mắt.
Lạc Anh chạy ra khách sạn, ngồi ở trong xe của mình, nước mắt liền rơi
xuống. Giống như tuyệt vọng, căn bản không thắng được công tắc. 9 Lạc
Anh che khuôn mặt nhỏ của mình, nước mắt từ trong hốc mắt ra ngoài.
"Tiểu Niệm, tại sao anh đối xử với em như vậy, biết rõ em yêu anh, tại
sao anh đối xử với em như vậy. 4 Nhục nhã em như vậy. 9 Vừa cùng một
người phụ nữ khác thân thiết, còn như vậy với em. Trước kia không phải
anh rất thương em sao? Cuối cùng tại sao? Huhu" Lạc Anh vô lực gục trên
tay lái, đau lòng khóc.
Tại sao? Lần này cô trở về, là vì cái gì? Có phải không nên trở lại hay
không, tận mắt nhìn thấy