Insane
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329894

Bình chọn: 9.00/10/989 lượt.

anh và cô gái khác lên giường, anh thay đổi,

thật sự thay đổi. 7 Tiểu Niệm, anh không phải là Tiểu Niệm trước kia

rồi.

Lạc Anh khóc nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, sau đó nổ

máy xe nghênh ngang rời đi. Lạc Anh vừa lái xe vừa hồi tưởng nụ hôn kia, đùa giỡn trên mặt anh. Cô tức giận.

Cô trở lại phòng làm việc, ngồi vào vị trí, ngẩng đầu lên, cô thật mệt

mỏi, sinh ra ở gia đình như vậy. eb Cô sẽ phải đảm đương trách nhiệm

nặng nề.

Linh linh, Lạc Anh vô lực cầm điện thoại lên.

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc cùng phu nhân tới." Trong điện thoại thanh âm thư ký truyền tới.

"Tốt, biết." Lạc Anh nói nghe hết sức mệt mỏi. 26 Thật hoài niệm cuộc sống ở trường học trước kia.

Cửa bị đẩy ra, Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đi tới. Lạc Anh mở mắt, cô

thật sự không còn hơi sức, cho nên chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Cha, mẹ, vì sao hai người lại tới." Lạc Anh cầm điện thoại lên hỏi cha mẹ của mình.

"Thư ký Lâm, bưng hai tách cà phê vào." Nói xong cũng cúp điện thoại. 6

Đứng lên đi qua bàn làm việc. bĐi tới trước sô pha ngồi xuống.

Giang Lệ Lệ nhìn bộ dạng Lạc Anh, cánh môi sưng đỏ cùng ánh mắt sưng đỏ, nhìn một cái cũng biết xảy ra chuyện gì. Giang Lệ Lệ chọc chọc Lạc

Trạch, Lạc Trạch cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Giang Lệ Lệ đau lòng cầm tay nhỏ bé của Lạc Anh, gương mặt đau lòng.

"Lạc Anh, con và Niệm Ngự không thích hợp, mẹ nghĩ con nên buông tha thôi."

Lạc Anh sửng sốt, thế mới biết, bây giờ khẳng định mình rất nhếch nhác, cô hướng về phía mẹ mình cười nhạt một tiếng.

"Dạ, con biết rõ, con không giống như những phụ nữ kia của anh ấy, lại

nói con căn bản không có ôm bất kỳ hi vọng, chỉ là vài chục năm tình hữu nghị." Lạc Anh nói qua sắc mặt liền ảm đạm.

Lạc Trạch nhìn Lạc Anh, sau đó thanh âm nhàn nhạt mở miệng: "Lạc Anh, ba giới thiệu cho con mấy thiếu gia thật tốt, ngày nào đó con đi xem một

chút."

Lạc Anh kinh ngạc nhìn cha của mình. 4e "Cha, cha làm gì đấy? Nói cái gì đó? Con mới mười chín. 5 Không muốn yêu đương sớm như vậy."

Giang Lệ Lệ cũng là gương mặt nghi vấn, cô không biết chồng mình làm sao lại đột nhiên nói như vậy. Lạc Trạch nhìn Lạc Anh gạt gạt tuấn lông mày sắc bén.

"Nghe lời, ngày mai chuẩn bị gặp bọn họ, coi trọng ai thì nói với cha,

không xem trúng, vẫn phải có ý. Cứ như vậy, mệt thì nghỉ ngơi đi." Nói

qua liền nắm tay Giang Lệ Lệ rời khỏi phòng làm việc.

Ra khỏi phòng làm việc, lúc này Giang Lệ Lệ mới hỏi ra lời. "Ông xã, anh có ý gì, Lạc Anh của chúng ta còn nhỏ, em không cho phép anh dùng

phương thức kết thân."

Lạc Trạch ngắt khuôn mặt nhỏ của Giang Lệ Lệ sau đó gương mặt cưng

chiều: "Sẽ không, anh dĩ nhiên có chỗ dùng, em ấy, cũng đừng quan tâm."

Giang Lệ Lệ liếc anh một cái, nhưng vẫn lo lắng cho con gái cô.

Lạc Anh nhìn cha mẹ rời đi, thật là im lặng, nhỏ như vậy, lại phải xem

mắt, chuyện tình cẩu huyết như vậy. Thật đúng là sẽ xảy ra. Thôi, cứ xem đi, ngộ nhỡ có người mình thích, Lạc Anh, bây giờ mày nhất định phải

quên mất cái người đàn ông vong ân phụ nghĩa, coi như anh trở lại cầu

xin mày, mày cũng không thể động lòng. 3b Anh rất bẩn rồi.

Lạc Anh tỉnh lại lần nữa, sau đó trở về chỗ ngồi, bắt đầu xử lý công

việc, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao ba mẹ muốn đưa cô xuất ngoại, chính là vì có thể trở về sớm chút tiếp nhận công ty trong nhà. Cái gọi là dùng

quan tâm chăm sóc. Mặc dù cô là một nữ sinh, nhưng cô nhất định sẽ đem

Lạc thị, gọn gàng ngăn nắp.

Trong lúc nhất thời, Phàm Niệm Ngự ngồi ở trong một gian phòng bao trong Đế Vương, mấy thiếu gia ngồi bên trong coi như cao giá, có hai người là bạn thân của Phàm Niệm Ngự. Một vị tên, Lãnh Thiên, một vị tên Bạc Dực.

"Ui, người nào chọc Niệm thiếu của chúng ta tức giận, vừa mới tiến đến

liền mặt đen thui, người khác nợ cậu tiền à. 3c Vậy cũng không cần cho

chúng tôi xem mặt thối. Cậu thấy đúng không, Dực" Nói chuyện đương nhiên là Lãnh Thiên rồi, công tử trời sinh hoa hoa, tính tình kẻ dở hơi kiểu

sáng sủa.

Bạc Dực cho Lãnh Thiên một cái mắt lạnh, ý là (Nếu cậu muốn chết, xin

đừng liên lụy tôi.) Bạc Dực tính tình kiểu lạnh lùng. Kiểu suy tư.

Quả nhiên, Phàm Niệm Ngự quét hai người một cái, rốt cuộc anh đang giận

cái gì? Vừa nghĩ tới cô gái nhỏ kia thế nhưng ghét bỏ nụ hôn của mình,

anh cũng không thể bóp chết cô. 4 Phải biết có bao nhiêu thiếu nữ đang

chờ được lâm hạnh hay không. Cô thế nhưng khinh thường nụ hôn của bản

thiếu.

Thanh âm ly rượu bể tan tành.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn đối phương, cuối cùng đem tầm mắt khóa ở trên người Phàm Niệm Ngự, có thể làm cho anh tức giận như vậy nhất

định là người khác.

Phàm Niệm Ngự nghĩ tới liền đem ly rượu trong tay đập bể, rượu đỏ tươi

kết hợp máu tươi chảy ra. Lãnh Thiên nhìn, mặt lông mày anh đều chau

không hạ xuống, lông mày đào hoa cau lại.

"Niệm, không có ai nợ tiền thật chứ, tại sao một bộ mặt âm chí như vậy." Lãnh Thiên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Phàm Niệm Ngự càng ngày càng u ám, anh biết chuyện có chút không đúng.

Phàm Niệm Ngự kéo phụ nữ bên cạnh qua, tháo váy người phụ nữ, đem tay mình ghim vào. b9 Nhíu mày.

"