
đấy.
Lạc Anh ngồi xuống, căn bản cũng không dám nhìn chăm chú phía trước, cô
biết giờ phút này anh nhất định đang chăm chú nhìn cô, Bạc Dực một bên,
đã sớm phát hiện không bình thường, đều nói nhà họ Phàm thế giao đổi lại nhà họ Lạc, quan hệ hai người khẳng định không đơn giản, Bạc Dực liếc
mắt Lãnh Thiên đào hoa một cái, vẫn là tự cầu nhiều phúc thôi. Thật
không mắt nhìn thần. 5 Từ khi cái tên Lạc Anh xuất hiện, người đàn ông
bên cạnh anh cũng đã tản ra hơi thở nguy hiểm âm chí.
Phàm Niệm Ngự ôm phụ nữ trong ngực, một đôi mắt chim ưng vẫn nhìn Lạc
Anh, cô gái 18 thay đổi lớn, hôm nay vừa nhìn, cô thật là càng ngày càng đẹp. f Lần đó ở nhà nhìn thấy cô, cho là cô còn là cô gái nhỏ xấu hổ,
thời gian có thể thay đổi đồ vật.
Lạc Anh khẽ nghiêng người nhìn gương mặt Lãnh Thiên cười, cô nhẹ nhàng nói: "Lãnh công tử, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp."
Lãnh Thiên gương mặt tươi cười, tất cả đều cứng ngắc. a Nhưng anh còn
rất lịch sự nhìn Lạc Anh, nhẹ giọng hỏi: "Lạc tiểu thư, chúng tôi còn
chưa có làm cái gì? Làm sao cô biết không thích hợp."
Lạc Anh nghe nói, đôi mày thanh tú nhăn nhăn sau đó nhìn Lãnh Thiên, thực giả bộ. Cô không chút khách khí mở miệng.
"Lãnh công tử, anh tìm bạn, không phải vì trốn tránh xem mắt sao? Tôi sẽ không làm khó anh, kế tiếp tôi còn muốn gặp rất nhiều người." Lạc Anh
thừa nhận, một câu nói cuối cùng của cô là cố ý .
Lãnh Thiên nghe nói, cười cười xin lỗi, lúc ban đầu anh là có ý này, nhưng nhìn thấy người thì anh không phải là ý đó rồi.
"Ách, Lạc tiểu thư, tôi thừa nhận, mới bắt đầu đó là ý tứ đó. Nhưng sau khi nhìn thấy người tôi thay đổi chủ ý."
Lạc Anh nghe nói có chút tức giận. 3 "Thay đổi chủ ý? Tôi là con gái một Lạc thị, lúc nào thì đến phiên người khác tới thay đổi chủ ý đối với
tôi. 4 Anh không có cơ hội rồi. Ngại quá, xin lỗi không tiếp được." Lạc
Anh nói xong cũng đứng lên rời chỗ ngồi, không chút lưu tình. Loại đàn
ông trông mặt mà bắt hình dong, cô khinh thường.
Mặt Lãnh Thiên cũng tối, vẫn là lần đầu tiên có người cự tuyệt anh, lớn
như vậy vẫn là lần đầu tiên bị cự tuyệt. Anh hiển nhiên có chút không
nhịn được. Vô cùng tức giận uống cạn rượu trong cốc.
"Mẹ kiếp, phụ nữ gì thế, bề ngoài nhìn rất dịu dàng nhỏ yếu, thế nào nội tâm mạnh mẽ như vậy. Dựa vào chi" Lãnh Thiên uống xong dựa vào trên ghế sofa, kìm nén bực bội. Hoàn toàn không để mắt đến vẻ mặt Phàm Niệm Ngự
giờ phút này.
Bạc Dực liếc mắt nhìn Phàm Niệm Ngự cuối cùng yên lặng cầm ly rượu lên
uống, lúc này còn chưa phải nói lời nói tốt, bởi vì giờ khắc này sau khi Phàm Niệm Ngự nghe cô gái nói xong còn có rất nhiều người muốn gặp, mặt liền đen tối không thể hình dung, ngay cả anh ngồi ở bên cạnh, cũng bị
ảnh hưởng.
Phụ nữ trong ngực Phàm Niệm Ngự quả thật đang phát run, biết người đàn
ông này chọc không được, chỉ có thể giả bộ thuận theo. Người đàn ông này khí thế thật sự là quá lớn. Trên người tản ra hơi thở nguy hiểm lạnh
lẽo, khiến mồ hôi người phụ nữ chảy ròng ròng.
*
Lạc Anh đi tới phòng vệ sinh, cô lấy điện thoại ra, hiện tại cô vô cùng
tức giận, cô nhanh chóng gọi ra ngoài. 4 Rất nhanh bên kia liền tiếp
thông.
"Này, cha, cha sắp xếp cho con người gì thế, có thể bình thường một chút hay không, không cần Phú Nhị Đại, bình thường cũng được, những người
này cũng không bình thường, xem mắt còn mang theo bạn, mang theo người,
cha cũng nghĩ không đến." Lạc Anh không đợi đối phương nói chuyện, liền
dừng lại răng rắc nói một đống lớn.
"Vậy sao? Người sau xem sao?" Thanh âm Lạc Trạch khàn khàn trầm thấp ở bên kia nói.
Lạc Anh hít thật sâu một hơi rất chững chạc hỏi một câu. "Kế tiếp? Còn có mấy người cần con gặp?"
"Bảy."
"Bảy?" Lạc Anh đề cao thanh âm. c Cô bất đắc dĩ.
"Cha, con không ăn lương thực của cha, cha không phải gấp gáp đem con
đẩy ra ngoài chứ?" Lạc Anh im lặng triệt để rồi, một cô gái nhỏ như cô
phải đi xem mắt. Con gái một Lạc thị lại phải xem mắt. de Bi ai sao? Bi ai.
Lạc Anh còn chưa nói hết, Lạc Trạch cũng đã cúp điện thoại. Lạc Anh a lô nửa ngày, tức giận đưa nước hắt trong tay hướng gương. Lạc Anh ngẩng
đầu nhìn trong kính, mặc dù rất không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy
một người dựa vào cửa. 8e Trong lòng Lạc Anh cả kinh. cd Liền vội vàng
xoay người.
"Niệm Ngự? Nơi này là toilet nữ." Lạc Anh dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng anh đi nhầm toilet.
Phàm Niệm Ngự lười biếng dựa vào trên cửa, lời nói mới rồi toàn bộ nghe
vào. Anh đứng lên, đụng một tiếng liền đóng cửa. Một đôi con ngươi lãnh mị khóa thật chặt Lạc Anh hôm nay diễm lệ như vậy. Lại còn thoa son
nước.
Lạc Anh bị một tiếng ầm kia làm giật mình, nhìn Phàm Niệm Ngự biến đổi
mặt, mình như thế nào chọc tới anh. Lạc Anh ưỡn ngực nhìn Phàm Niệm Ngự.
"Niệm, Niệm Ngự, anh có chuyện nói với em? Bằng không chúng ta đi ra
ngoài trước rồi nói đi, hoặc là ngày nào đó tụ họp, bây giờ em còn có
một ít chuyện. b Phải rời đi trước." Lạc Anh có chút khẩn trương mà nói. 3 Bởi vì mặt Phàm Niệm Ngự âm chí đã lạnh lùng tới cực điểm, Lạc Anh
biết anh đang tức giận, nhưng đến tột cùng là đang giận