
màu đen đi tới, ngồi vào vị trí thứ nhất mặt bên, dĩ
nhiên chủ vị là tổng giám đốc Phàm thị, Phàm Niệm Ngự rồi.
Lạc Anh không có nhìn anh, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Không có gì cả, tôi
tới trễ. Xin tiếp tục" Nói qua ngồi xuống, mở tài liệu ra, vết thương
tay phải cũng để lộ ra.
Mọi người nhìn Lạc Anh một cái sau đó tiếp tục nói chuyện, đều là chút
thành tích cùng quản lý về buôn bán. Lạc Anh nghe rất cẩn thận, căn bản
là lựa chọn bỏ quên ánh mắt Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự đem tay bị thương của mình đặt ở trong túi quần, nhưng từ
khi Lạc Anh vừa tiến vào, ánh mắt của anh nhìn bóng dáng kiều diễm của
cô, nhìn cô ăn mặc thành thục. 46 Nhưng lại liếc về lòng bàn tay bị cô
chà phá đã sưng đỏ. Hấp dẫn ánh mắt anh, tuấn lông mày sắc bén, hoàn mỹ
nhăn nhăn.
"Phàm tổng, không còn gì nữa, thành tích hợp tác tháng này cùng Lạc thị
cũng không tệ, chúng ta được lời không ít. 36 Lạc tổng, ngài cũng nói
chút đi." Một vị cổ đông già nhìn Lạc Anh nói.
Lạc Anh bị điểm đến tên sửng sốt một chút, sau đó khép tài liệu lại,
đứng trước bàn hội nghị, mở miệng dập khuôn, thanh âm rõ ràng khàn khàn, thấp chìm như vậy, không có hoàn mỹ ngọt giòn như thanh âm trước đây.
Ngược lại rất là tang thương.
"Hợp tác tốt" Nhàn nhạt một câu nói. Lạc Anh vô cùng giản tiện lời nói, lại làm cho người ta nói không ra cái gì, mọi người chỉ cười cười xấu hổ. Phụ họa nói.
"Ha ha, Đúng vậy, hợp tác vui vẻ."
Phàm Niệm Ngự dùng một đôi con ngươi lãnh mị nhìn chằm chằm vào tay nhỏ
bé bị thương của Lạc Anh. Lúc này Lạc Anh mới cảm giác ánh mắt nóng rực. a Sau đó đứng lên cầm tài liệu, nói.
"Vậy thì tan họp thôi." Nói xong cũng đạp giày cao gót, thanh âm thanh
thúy đẩy cửa phòng họp ra chuẩn bị rời đi. Mặc dù cô là Tổng giám đốc,
nhưng có quyền lợi này, huống chi đây là Lạc thị.
Lạc Anh trở lại phòng làm việc của mình, đem mình ngã vào ghế, sau đó
xoay qua chỗ khác, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thành thị phồn hoa, xe
tới xe lui, người đến người đi. Mình vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. 93
Mình cao cao tại thượng, nhưng không có cuộc sống bình thường nhất, một
cô gái đang học đại học, một cô gái đang nói yêu.
Lúc này cửa bị đẩy ra, nhưng lại không nói gì. 7 Lạc Anh nghe thấy động tĩnh, thanh âm mệt mỏi. 5 Khàn khàn nói.
"Tài liệu để đó trước đi, một lát nữa tôi xem, cô đi ra ngoài đi." Mặc
dù Lạc Anh vừa tỉnh ngủ, nhưng trong lòng lại mệt mỏi. Lạc Anh nhìn
ngoài cửa sổ, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, xoay cái ghế lại nhìn thấy là.
Đôi tay Phàm Niệm Ngự cắm vào hai bên túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn
khuôn mặt Lạc Anh mệt mỏi. a Lạc Anh hơi sững sờ, nhưng khôi phục lại
trạng thái.
"Phàm tổng, còn có chuyện gì?" Lạc Anh dùng giọng điệu vô cùng xa lạ.
Phàm Niệm Ngự có chút bất mãn đối với cách cô gọi, một đôi sắc bén, tuấn lông mày không vui nhíu lên. b4 Một đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Anh
thành thục. 7 Tư tưởng của cô vốn chững chạc hơn so với cô gái cùng lứa, cũng thành thục hơn nhiều.
Lạc Anh dĩ nhiên biết động tác thật nhỏ của anh, biết anh đang không
vui, nhưng cô có nói sai cái gì sao? Bây giờ là thời gian làm việc, cô
biết không thể đem tình cảm riêng tư xen lẫn vào công việc. Lạc Anh tựa
vào ghế xoay, đôi tay ôm ngực nhìn Phàm Niệm Ngự, vẻ mặt lạnh nhạt, đây
cũng không phải là vẻ mặt một cô gái nên có.
Phàm Niệm Ngự cứ nhìn Lạc Anh, lông mày thỉnh thoảng nhướn. Khóe miệng
cười như không cười. f Khiến Lạc Anh nhìn vô cùng khó chịu, anh tới bới
móc sao?
Lạc Anh liếc anh một cái, cầm điện thoại lên, nhàn nhạt nói mấy câu.
"Hai tách cà phê, một ly cà phê đắng." Cà phê đắng là thứ Phàm Niệm Ngự thích uống nhất, bởi vì anh thích nguyên vị.
Lạc Anh cúp điện thoại, đôi tay vén lên đem lấy cằm lanh lảnh của mình
đặt phía trên nhìn Phàm Niệm Ngự, khẽ khởi động môi đỏ mọng.
"Phàm tổng, ngồi, xem ra ngài có chuyện muốn nói với tôi." Giọng của Lạc Anh lễ phép, lạnh nhạt.
Phàm Niệm Ngự nghe nói, khóe miệng phác hoạ như có như không, sau đó nện bước chân trầm ổn từng bước một đi về phía bàn làm việc của Lạc Anh. a9 Mỗi bước đi, trái tim Lạc Anh giống như tăng nhanh một nhịp. Nhưng cô
hết sức che giấu. Biết anh đi tới trước bàn mình.
Phàm Niệm Ngự cầm cánh tay đặt ở trên bàn làm việc của cô, một đôi mắt
lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Lạc Anh, cuối cùng liếc khung hình bên cạnh một cái. 4 Đó là hình khi bọn họ còn bé, Phàm Niệm Ngự,
Lạc Anh, còn có Phàm Dịch Hân. Đã nhiều năm rồi.
Lạc Anh theo ánh mắt anh liếc về, cuối cùng đánh đòn phủ đầu.
"Chuyện công hay chuyện riêng?" Lạc Anh lạnh nhạt nói, bởi vì cô là
người trông coi Lạc thị, cô phải có dáng vẻ một người thừa kế nên có. a
Không thể để cho chuyện riêng ảnh hưởng đến mình.
Phàm Niệm Ngự khẽ khom người, sau đó cầm tay nhỏ bé bị thương của cô,
xoay nhìn bàn tay coo, mấy vết thương nhỏ nhẹ. Sau đó lấy thuốc cao
trong túi mình ra, đặt ở bàn tay của cô. Sau đó thanh âm khuôn mẫu nói.
"Không cần cảm kích." Nói xong cũng đứng lên, cuối cùng một đôi con ngươi lãnh mị từ trên cao nhìn xuống mắt Lạc Anh.
Lạc Anh nhìn thuốc cao trong tay,