Polly po-cket
Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323891

Bình chọn: 7.00/10/389 lượt.

đi theo ngươi không dễ dàng gì!”

Tần Tống bị giáo huấn một chút, buồn bực một đường trở về phòng, Hàn Đình

Đình đang muốn rửa mặt, từ trong phòng tắm ló nửa người ra, thấy trên tay anh

cầm cái gì đó vui vẻ cười: “Cho em sao?”

“Của anh!” Tần Tống chụp được tay cô đang vươn tới, đem cô xách đi vào, chỉa

chỉa vào bộ đồ dùng rửa mặt mà ban đầu khi anh ở nơi này dùng kia, “Em dùng cái

này!”

Hàn Đình Đình nhìn bộ đánh răng chạy bằng điện màu lam kiểu nam kia, kinh

ngạc hỏi: “Đây là… của anh mà?”

Tần Tống ngữ mang uy hiếp “Hử ?” một tiếng, cô ngay lập tức không dám lên

tiếng, bôi kem đánh răng, yên lặng nhét vào miệng.

Anh cảm thấy hơi dễ chịu, mở bàn chải đánh răng phấn hồng mới ra, trên cổ đắp

khăn mặt phấn hồng, cùng cô một chỗ, đầu chạm trán đánh răng…

Một đêm say trong dịu ngọt.

Ổ chăn thực ấm áp, cô nghe anh nói đến chuyện năm mười hai tuổi, năm ấy đánh

gãy chân tiểu nhi tử nhà Ngô tướng quân cách vách khi đang ngủ, cả một ngày ứng

phó với người nhiều như vậy, vừa khẩn trương lại vừa mệt, nghe anh cúi đầu nặng

nề nói chuyện, lập tức sương mù buồn ngủ dày đặc liền thổi quét đến.

Tần Tống một bàn tay bị cô ôm, lưng của cô vỗ về nhẹ, tay kia không tự giác

đi vuốt ve đỉnh đầu cô, ngón tay ở mặt lưng cùng vành tai cô nhẹ nhàng phủ

xuống.

Thật tốt. Anh cả đời này, cuối cùng cũng chờ được một người, để anh bảo hộ

trong vòng tay, hàng đêm ở trong lòng anh như vậy ngủ yên.

Đèn tường ôn hòa mà mềm mại, cô nghiêng người hình dáng yên tĩnh xinh đẹp lạ

kỳ, tâm Tần Tống ôn nhu giống như dòng nước mặt hồ.

Trong lòng bỗng nhiên thoáng hiện những hình ảnh ban ngày khiến cho anh không

thể khống chế được kia, anh ê ẩm tưởng cô còn chưa từng có khung cảnh như vậy

thân mật cùng anh chụp qua đâu… Nghĩ đến đây, anh trở lại trên tủ đầu giường sờ

đến điện thoại di động.

Tắt âm thanh chớp động, điều chỉnh xong tiêu cự, anh nằm xuống cùng cô dựa

vào cùng một chỗ, xoay mặt cùng cô mặt đối mặt. Lựa xong tư thế, anh khóe miệng

giơ lên, ngón tay đang muốn ấn hạ, ánh mắt của cô bỗng nhiên mở.

Kỳ thật anh vừa động cô liền tỉnh, vạt áo ngủ của anh ở trước mặt lau đến lau

đi, chóp mũi nóng hầm hập trên người đều là hương vị của anh, nhịp tim của cô

đập càng lúc càng nhanh.

Mở mắt ra khuôn mặt anh ngay trước mắt, cô lấy hết dũng khí, dán sát về phía

trước, cong miệng khắc ở trên môi anh.

Tần Tống nhất thời ngây người.

Cô đỏ mặt, đơn giản há mồm ở trên môi anh nhẹ nhàng cắn cắn, sau đó lo lắng

cắn nặng, lại nhẹ một chút. Cô động tác nhẹ nhàng, ôn nhu không nóng không lạnh

chiếm lấy, toàn bộ quá trình Tần Tống chỉ cảm thấy cô nóng hầm hập cắn anh… Cắn

anh… Cắn anh toàn thân máu đều đi xuống bụng dưới phóng đi… Oanh!

“A…” Một đạo bóng đen nện xuống, Hàn Đình Đình trước mắt đen một mảnh, nhất

thời đau kêu to.

Là anh kích động muốn chế trụ áp đảo cô, lại đã quên trong tay giơ di động,

buông lỏng tay, điện thoại rơi xuống dưới. Mà cô bởi vì tư thế vừa rồi dán lên

hôn anh, người vươn lại đây một chút, vì thế toàn bộ đều nện ở trên mặt, cô đau

thất thanh kêu lên.

Tần Tống đầu “Ông” một tiếng, vội vàng xoay người ngồi xuống, “Vợ!” Điện

thoại của anh được khảm đá, so với di động kiểu nam bình thường quá nặng.

Hàn Đình Đình tay ôm huyệt thái dương ánh mắt mông lung, thân thể lui thành

một đống. Tần Tống lòng nóng như lửa đốt ôm lấy cô, lấy tay che của cô mở ra, cô

mắt gắt gao nhắm lại, nước mắt giàn giụa.

“Anh đi gọi bác sĩ!” Anh buông cô, cuống quít xuống giường.

“A Tống…” tay cô kéo anh lại một chút.

“A?” Anh đảo trở về.

“Không có việc gì… Trúng ở trên xương, không rơi vào trong mắt, không có việc

gì .” Cô ngay từ đầu cảm thấy đau nhức, giờ thì cảm thấy đỡ rồi.

Tần Tống ở trên chỗ vết thương cô cẩn thận xem xét, bị nện ở trên xương gò

má, chung quanh đỏ một mảng, hơi có chút thũng, những nơi khác quả thật không bị

thương. Anh đứng dậy, cô kéo tay anh, “Đừng đi, hơn nửa đêm rồi.”

“Anh đi lấy chút thuốc thoa cho em một chút, bằng không ngày mai sẽ sưng

lên.” Tần Tống đặc biệt đau lòng cau mày, “Em đừng động, anh sẽ trở lại.”

Hàn Đình Đình cũng hiểu được cảm thấy buồn bực, hít cái mũi một lần nữa nằm

xuống.

Anh xuống lầu lấy túi chườm nước đá đến đây, thật cẩn thận dán tại trên mặt,

sau đó một lần nữa nằm xuống giường.

Lúc này hai người đều thành thật, im lặng ôm nhau.

Tần Tống sợ mặt cô bị túi chườm nước đá ngăn ngủ không được, anh từ sau lưng

ôm lấy cô, một bàn tay vươn lại đỡ túi chườm nước đá, chỉ chừa một khối tiếp xúc

dính trên mặt cô.

Khi cô sắp thiếp đi ở trong lòng anh, “Tốt lắm… anh buông tay đi, không có

việc gì …”

“Em ngủ việc của em đi.” Anh đem chăn sau lưng cô nhét kín, cúi đầu ở trên

vành tai cô hôn nhẹ, “Ngoan a ~ “

Hàn Đình Đình bị vây trong ánh mắt hàm tình, hàm hồ “ưm” một tiếng, trên mặt

lành lạnh tâm lại ấm áp, một lát sau liền ngủ.

Buổi sáng khi cô tỉnh lại, anh vẫn còn duy trì cái tư thế tối hôm qua kia,

người nằm úp sấp rất say sưa.

Túi chườm nước đá đã không còn hơi lạnh, rơi ở bên gối, cô nhặt lên đặt ở

trên đầu tủ giường, mang dép vào, tay chân nhẹ