
âm thanh thân thiết hữu lễ như hoàng oanh xuất cốc, ngọt
ngào đến động lòng người, “Ta lấy cho ngài xem, ngài có thể so sánh một
chút.” Tiểu thư trong quầy hàng lấy trân châu ra, đặt trong tay Tuyết
Liễu.
“Tiểu thư, thay ta gói lại.” Ta cùng Tuyết Liễu còn chưa kịp
nói gì, đã nghe một âm thanh ra lệnh cao ngạo từ phía sau truyền đến.
Tiếp theo đó, một vị nữ tử trang phục diễm tục hung hăng chạy tới, cướp lấy trân châu trong tay Tuyết Liễu.
Ta nhíu mày, “Chúng ta tới trước.” Ta cũng không muốn chuỗi trân châu đó, chỉ là không quen nhìn thái độ bá đạo của cô ta.
“Một vạn lượng, ta muốn.” Cô ta cao ngạo liếc mắt nhìn ta.
“Tiểu thư, gói lại.” Một giọng nam mỉm cười xem vào giữa chúng ta, “Tiểu thư, một vạn năm nghìn lượng.”
Ta lấy cây quạt ra, xoát một tiếng mở, “Vị công tử này, là ta nhìn trúng trước.” Ta tuấn nhã cười, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, ta giống như bị điện giật, ngơ ngác đứng ngây người tại chỗ.
Liên tục nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt tựa hồ muốn đem hắn ra lột sạch quần áo, bổ nhào tới ăn tươi.
Hắn một thân nguyệt sắc trường sam, anh tuấn suất khí, mỉm cười tuấn nhã,
đôi môi gợi cảm, giống như ác ma mê hoặc khiến kẻ khác si mê. Chỉ cần là nữ nhân, ai cũng khó lòng thoát khỏi mị lực của cặp mắt phóng điện của
hắn. Đệ nhất sát thủ cũng chỉ là nữ nhân, thế nên ta cảm thấy mình như
bị trúng chiêu rồi.
Tuyết Liễu lặng lẽ kéo kéo tay áo ta, thấp giọng nói, “Đại ca người, Mộ Dung Phong Vân.”
“Hóa ra là Mộ Dung gia công tử, thất lễ.” Ta khẽ nhếch môi mỏng, quạt quạt lung tung.
Ta tốt xấu gì cũng là muội muội của hắn, chỉ mặc vào một thân nam trang là hắn không thể nhận ra ta sao? Nheo mắt lại, ánh mắt sắc nhọn của ta
chặt chẽ theo dõi hắn.
“Khách khí.” Hắn đi tới, ôm lấy thắt lưng cô gái kia.
Nhìn thấy biểu tình trong mắt của hắn, giống như căn bản không nhận ra ta.
Ta tiêu sái cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng Tuyết Liễu, “Mộ Dung công tử,
ta nghĩ ngươi cũng là người hiểu đạo lý, không đoạt vật người thích,
phải không?”
“Xin lỗi, ta rất thích.” Mộ Dung Phong Vân không chút nào nhượng bộ.
“Hai vạn lượng, gói lại.” Ta nhíu mày, vô cùng thân thiết cúi đầu để lên trán Tuyết Liễu, “Nàng thích chứ?”
“Thích.” Tuyết Liễu sóng mắt vừa chuyển, e thẹn cúi đầu.
“Ba vạn lượng.” Khục, một lần tăng lên một nghìn lượng, quả là phá gia chi tử không hơn không kém.
“Ba vạn năm nghìn lượng.” Ta vẫn như cũ cười tuấn nhã, khiêu khích nhìn hắn.
Cuộc đời ta luôn thích tranh cường háo thắng, tuyệt đối không cho phép có người diễu võ dương oai trên đầu ta.
“Năm vạn lượng.” Mộ Dung Phong Vân nhếch lên môi mỏng.
“Sáu vạn lượng.” Ta hất cằm.
“Tám vạn lượng.”
Tám vạn lượng, ta chỉ cảm thấy đang bị một đống bạc đập bể đầu mà chết.
“Chín vạn lượng.” Ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa.
Hắn cười bỡn cợt, trên má nữ tử trong lòng hôn một cái, “Mười vạn lượng.”
“Năm vạn lượng.” Ta “ba” một tiếng khép cây quạt lại, “Hoàng kim.”
Ai bảo lão bản của Mị lực nữ nhân là tỷ tỷ của ta, ta có hô một trăm vạn lượng cũng không thành vấn đề.
“Năm vạn lượng hoàng kim?” Nữ tử trong lòng hắn kinh hô, nhân viên, khách nhân cũng trừng to mắt.
Năm vạn lượng hoàng kim, tuyệt đối không phải một con số nhỏ.
“Sáu vạn lượng, hoàng kim.”
“Mười vạn lượng.” Ta đập tay lên quầy hàng, trong mắt có ngang bướng quật cường không chịu khuất phục.
Hắn tự tiếu phi tiếu, “Mười vạn lượng, ra tay hào phóng.”
Ta ôm lấy thắt lưng Tuyết Liễu, “Mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy nụ cười giai nhân, phong lưu công tử ta tự thấy không lỗ vốn.”
“Tặng ngươi.” Mộ Dung Phong Vân cười, ôm lấy nữ tử trong lòng tiêu sái xoay người, “Phong lưu công tử, ta nhớ rõ ngươi.”
“Phong Vân công tử, ta cũng nhớ rõ ngươi.” Khép cây quạt lại, nhìn theo bóng lưng tiêu sái của hắn.
Một vị nam tử tự xưng phong lưu công tử cùng một trong kinh thành tứ thiếu
Mộ Dung Phong Vân vì đổi được nụ cười giai nhân, ở tại “Mị lực nữ nhân”
đấu tài phú. Sau cùng, phong lưu công tử phải dùng cái giá mười vạn
lượng hoàng kim để mua vòng cổ chuỗi hạt trân châu trị giá tám trăm
lượng. Trong nhất thời, phong lưu công tử trở nên nổi danh khắp kinh
thành, cùng tiếng tăm như kinh thành tứ thiếu, kinh thành tứ thiếu cũng
vì vậy mà lùi vào dĩ vãng.
Mộ Dung gia đại công tử Mộ Dung Phong Vân, Viêm vương Hoàng Phủ Viêm xuất thân hoàng tộc, thái tử Hoàng Phủ Hạo,
thủ phủ kinh thành Lăng Sở Nam cùng phong lưu công tử lai lịch bất phàm, hợp xưng kinh thành ngũ thiếu.
Người ngoài đương nhiên không biết,
để chiếm được một chỗ trong kinh thành tứ thiếu, ta đã bị Lục Thanh Nhã
giội máu chó lên đầu. Thanh Nhã mắng ta đúng ba giờ liền, giọng nói phát hỏa, ta phải tốt bụng đi bưng đến cho tỷ ấy một chén trà hoa cúc.
Mắng thì mắng, chuỗi hạt trân châu đó cuối cùng cũng là của ta. Lục Thanh
Nhã không chỉ không lấy chi phí, ngược lại còn đưa ta thêm bà nghìn
lượng phí sinh hoạt, bảo ta đi càng xa càng tốt, trong vòng nửa tháng
cấm không được xuất hiện trước mặt tỷ ấy nữa.
——————————-
(1) Chiêu tài miêu: [Là con này đây *chỉ chỉ xuố