XtGem Forum catalog
Nhất Dạ Thâu Hoan

Nhất Dạ Thâu Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323685

Bình chọn: 7.00/10/368 lượt.

à bèn bảo Khổng Dung tự chọn lấy cho mình một quả. Cậu bé Khổng Dung liền chọn một quả nhỏ nhất trong giỏ. Người khách lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao cậu không lấy quả lớn mà lại lấy quả nhỏ vậy?”. Khổng Dung đáp: “Thưa, vì cháu nhỏ hơn các anh cháu nên cháu lấy quả nhỏ

nhất; và vì cháu lớn hơn em cháu nên cháu nhường em quả lớn hơn”. Khổng

Dung mới có bốn tuổi mà đã có được phong cách khiêm nhường, thương yêu

anh em, đức hạnh như vậy không phải là trẻ em nào cũng có được. Tiếng

thơm ấy lưu truyền thiên cổ, bởi vậy mới có câu rằng: “Dung tứ tuế, năng nhường lê” nghĩa rằng “Khổng Dung mới bốn tuổi đã biết nhường trái lê”. Trải qua hàng ngàn năm, câu chuyện “Khổng Dung nhường lê” đã trở thành

bài học luân lý cho giới trẻ Trung Quốc. [TN: tóm gọn lại là muốn Phong

Vân phải biết nhường nhịn “trẻ con” là Tử Lung =))'>

(2) Bài thơ Bốc Toán Tử của Lý Chi Nghi:

Nguyên tác:

我住長江頭,

君住長江尾。

日日思君不見君,

共飲長江水。

此水幾時休?

此恨何時已?

只願君心似我心,

定不負相思意。

Dịch nghĩa:

Thiếp ở đầu nguồn Trường Giang, chàng ở cuối sông Trường Giang.

Mỗi ngày nhớ chàng lại không gặp được chàng, nhưng cùng uống chung một nước sông Trường Giang.

Nước sông này đến bao giờ ngừng chảy, hận này đến bao giờ nguôi ngoai?

Chỉ muốn lòng chàng cũng như lòng thiếp, thiếp nhất định không phụ ý tương tư của chàng.

Dịch thơ (Bản dịch của Điệp Luyến Hoa)

Thiếp ở đầu Trường Giang,

Chàng ở cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,

Cùng uống nước Trường Giang.

Sông này bao giờ ngừng ?

Hận này bao giờ xong ?

Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,

Sẽ không phụ ý nhớ mong.

(3) [TN: Theo chú giải ở mấy trang TQ'> Có câu “Thản bạch tòng khoan, kháng

cự tòng nghiêm” tức là “Thành thật sẽ được ta, kháng cự sẽ bị nghiêm

trị” dùng để “thuyết phục” tội phạm thành thật nhận tội. Nhưng sau này

lại có “Thản bạch tòng khoan, lao để tọa xuyên, kháng cự tòng nghiêm,

hồi gia quá niên.” Nghĩa là nếu thành thật cung khai chỉ khiến ngồi tù

thường xuyên, còn chống cự không khai, có thể về nhà ăn tết. Ví dụ như

bạn giật đồ ở một nơi công cộng và bị bắt được, nếu thừa nhận chuyện đã

lấy 20000 tệ, những chuyện khác dứt khoát không khai thì quá lắm là tù 6 tháng. Nhưng nếu thành thật cung khai tiền án tiền tệ đã từng cướp mười mấy hai mươi triệu thì ở tù ít nhất cũng mười mấy năm. (TN: ví dụ này

là của mấy bạn ở baidu nhé :-s). [TN: Nói tóm lại, trong trường hợp này, Phong Vân chỉ muốn nói là mình “không ngu gì khai ra.”'> Không biết Thái Bạch lâu có trang bị máy quay hay không, ta muốn len lén đào tường. Từ đầu bếp đến học đồ nấu ăn, tất cả ta đều muốn đào đi hết.

Bất luận là món ăn chiêu bài hay một chén cơm bình thường, tất cả đều ngon

không chê vào đâu được. Ta cả đời đã ăn khắp thế giới này, nhưng tới nay cũng chưa từng ăn món nào hoàn mỹ như vậy. Lục Thanh Nhã không hổ danh

là Lục Thanh Nhã, đầu bếp tốt như vậy tỷ ấy đào đâu ra chứ?

Dựa vào

cách trang hoàng bố trí và món ăn phục vụ ở Thái Bạch lâu, hoàn toàn

xứng đáng với danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu. Nếu như Thanh Nhã

muốn tranh, cái “kinh thành đệ nhất tửu lâu” chó má kia chỉ còn nước cúi đầu chào thua.

Đương lúc ta đang ăn cơm phi thường vui vẻ, điếm tiểu nhị đột nhiên đẩy cửa ra, thấp giọng nói, “Công tử, tiểu thư, Lăng Sở

Nam tới.”

Mộ Dung Phong Vân đang ngồi bên người chớp mắt một cái,

trong mắt hiện lên một mạt hào quang, “Lăng Sở Nam tự mình tới?” Thế

nào, kinh thành đệ nhất thủ phủ trong truyền thuyết không thể tới Thái

Bạch lâu sao? Khách hàng là thượng đế, tên kia còn là thượng đế trong

thượng đế, thượng đế đại giá quang lâm, Thái Bạch lâu há lại có đạo lý

cự tuyệt ngay từ ngoài cửa?

“Đúng vậy.” Tiểu nhị cung kính trả lời, len lén liếc mắt nhìn ta.

“Đại ca, cần gì ngạc nhiên như vậy.” Ta tiếp tục thưởng thức mỹ thực, xem

Lăng Sở Nam như không khí. Kinh thành đệ nhất thủ phủ thì sao? Trong mắt ta chính là một tên ngốc tự dâng tới cửa cho Lục Thanh Nhã chặt đẹp.

“Nếu như không phải có tấm biển tiên hoàng ngự ban, thiên hạ đệ nhất tửu lâu không tới phiên Lăng gia bọn họ. Thái Bạch lâu và Kim Ngọc Mãn Đường

xưa nay đối lập, Lăng Sở Nam tự mình tìm tới không biết là có âm mưu

gì.” Mộ Dung Phong Vân cười nhạt, “ba” một tiếng, chiếc đũa trong tay đã gãy ra làm đôi.

Gãy rồi? Đũa trong tay hắn cư nhiên cứ thế mà… gãy? Bẽ gãy chiếc đũa, là chuyện một người tao nhã nên làm sao?

Ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, há hốc mồm không nói được chữ nào.

Vẻ mặt âm lãnh trên mặt Mộ Dung Phong Vân cấp tốc rút đi, thay vào đó là sắc mặt ôn hòa, “Tử Lung, làm sao vậy?”

Ta nhanh chóng lắc đầu, “Không có gì.” Được nghe Phong Vân công tử phóng

đãng bất kham, ôn văn nhĩ nhã, là điển hình ăn chơi trác táng. Nhưng e

rằng là sai lầm rồi. Phong Vân công tử thực ra là hạng người như thế

nào? Ai cũng không biết.

“Công tử, làm sao bây giờ?” Tiểu nhị trên trán đã toát mồ hôi lạnh, phỏng chừng là bị Mộ Dung Phong Vân hù sợ.

“Lẫy tĩnh chế động.” Hắn mỉm cười, trong đôi mắt đen thâm trầm không nhìn ra bất cứ tâm tình gì.

“Lăng Sở Nam hiện tại đang làm gì?” Ta cũng tán thành cách lấy tĩnh ch