
, nghẹt thở.
Lúc Vạn Uyển có tri giác thì chỉ cảm thấy toàn thân đều là lạnh như băng, cổ đau rát. Quen thuộc đến độ không quen thuộc hơn được nữa chính là mùi nước sát trùng nhắc nhở Vạn Uyển địa điểm vị trí hiện tại.
Vạn Uyển thử mở mắt, cặp mắt sưng vù làm cho cô cố gắng như thế nào cũng chỉ có thể nhìn được một cái khe hẹp, đúng lúc có thể nhìn thấy ống truyền dịch, chảy xuống từng giọt từng giọt. Vạn Uyển muốn hoạt động cổ nhìn người nằm lỳ ở trên giường, sao hơi nhúc nhích, thì lại đau giống như gãy lìa ra.
"Cậu muốn nứt ra nữa sao?" Lộ Ninh tức giận bóp tay Vạn Uyển, lại xé một đoạn băng dính dán vào nơi cô vô nước biển, "Một đêm thấy ác mộng mấy lần, có thể an phận được không! !"
Vạn Uyển dùng sức mở to hai mắt nhưng cũng không dám tùy tiện động đậy nữa, rốt cuộc cũng thấy Lộ Ninh mặc quần áo bệnh nhân, đang truyền nước biển. Mở miệng muốn nói chuyện, toàn thân lại đau run lên.
Lộ Ninh cầm túi nước ấm nhét vào phía dưới hông của Vạn Uyển, đưa tay đẩy tóc rơi ở trán cô, "Tuyết lở, nhớ không?"
Vạn Uyển dùng tay phải làm tư thế OK.
"Mình cũng bị đặt ở dưới đống tuyết " Lộ Ninh duỗi tay cho Vạn Uyển nhìn, "Toàn bộ bị thương! Nhưng mà Vương Nghĩa Dương kịp thời tìm được mình, cho nên không có chuyện."
Vạn Uyển nháy nháy mắt, bày tỏ vô cùng may mắn.
"Sói. . . . . ." Lộ Ninh liếc mắt nhìn Vạn Uyển, rồi vội vàng ngậm miệng lại, lúng túng cầm quả táo, "Ăn không?"
Vạn Uyển dĩ nhiên biết Lộ Ninh đang lưu tâm cái gì, nắm tay của cô ấy lên lắc lư hai cái, dẩu môi.
"Đừng giả bộ! Từ lúc bắt đầu hôn mê thì một đêm gặp ác mộng ba lượt, mấy lần đều là toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cậu lừa gạt ai chứ!" Lộ Ninh hít mũi, liếc cô một cái, rồi xoay người điều chỉnh dụng cụ truyền nước biển, "Muốn ăn cái gì? Mình đây tàn tật cường độ thấp đi mua giúp cậu, chỉ ở giới hạn thức ăn lỏng!"
Vạn Uyển đảo mắt, đúng lúc thấy Vương Nghĩa Dương đẩy cửa tiến vào, cao hứng chỉ chỉ anh.
Lộ Ninh nghi ngờ nhìn Vương Nghĩa Dương, "Vương Nghĩa Dương, không biết sao?"
Vạn Uyển tiếp tục chỉ vào Vương Nghĩa Dương chép chép miệng, Lộ Ninh liếc mắt, "Cháo hải sản phải không?"
Vạn Uyển giơ ngón tay cái lên.
Vương Nghĩa Dương đẩy đẩy mắt kiếng, nhịn cười, đem áo khoác ngoài khoác lên trên người Lộ Ninh, thấp giọng nói, "Còn thêm một ly cà phê."
Áo khoác ngoài ấm áp làm Lộ Ninh rất là hài lòng, kéo Vương Nghĩa Dương thấp xuống, "Đồng chí Tham mưu, nhánh của chúng tôi bình thường đều phải vận động trí tuệ." Nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái, rồi mang dép đi ra ngoài.
Vương Nghĩa Dương nhìn thấy cô ấy đi xa, mới từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Vạn Uyển cười cười, "Diệp Dực biết chuyện em bị thương, em tốt nhất nên gọi điện thoại đi. Người nào đó đang ở quân khu, mới vừa trở về."
Thần thái của Vạn Uyển có chút dao động, Vương Nghĩa Dương cũng phát hiện sự do dự của cô, "Tôi gọi giúp em, chỉ cần cho cậu ấy biết em đã tỉnh là được."
Vạn Uyển nhíu mày một cái, đưa tay phải ra khoa tay múa chân mấy chữ, ‘anh ấy bận, thôi đi. ’
Vương Nghĩa Dương cười cười, "Nếu như cậu ấy bận thật, thì lúc này hẳn là vẫn còn đang làm nhiệm vụ." Bấm điện thoại rồi đặt vào bên tai Vạn Uyển.
Tút.
Tút.
Tút.
"Chị dâu, phó đoàn đang họp, mới vừa rồi quên nói, phó đoàn nói buổi tối sẽ đến chỗ chị một chuyến, Tả đội trưởng có đồ cho chị." Đồng Niệm đang cầm điện thoại, nhanh chóng nói.
Vạn Uyển trong nháy mắt sắc mặt liền trắng, một tay kéo chăn đắp lên đầu, một tay khác đưa di động cho Vương Nghĩa Dương.
Vương Nghĩa Dương dĩ nhiên cũng đã nghe thấy lời trong điện thoại, muốn ngăn cản đã không kịp rồi, "Đồng Niệm, là tôi."
Đồng Niệm ở đầu bên kia ngẩn người, "Vương tham mưu! Xin lỗi, tôi cho rằng là chị dâu."
Vương Nghĩa Dương cầm điện thoại di động quay lưng lại, nháy mắt với Lộ Ninh đang cầm cháo hải sản. Lộ Ninh mới vừa vào, như rơi vào trong sương mù , nghiêng đầu chỉ thấy Vạn Uyển quấn người đến mức gió không lọt được vào, vội vàng chạy tới.
Vương Nghĩa Dương vọt đến chỗ rẽ ngoài cửa, "Ngại quá, đúng người, mới vừa nghe điện thoại chính là chị dâu tương lai chính hiệu của cậu, đồng chí Đồng Niệm, cậu làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến lịch trình tình cảm của đoàn trưởng tương lai cùng đoàn trưởng phu nhân tương lai các cậu."
Đồng Niệm vẻ mặt đau khổ, thậm chí giọng nói cũng run rẩy, "Ngài nói quá đúng, phó đoàn đợi đến lúc ra ngoài chính là đoàn trưởng rồi. Ngài cứu tôi đi!"
Vương Nghĩa Dương cũng không gấp, lắc mình nhìn hai cô gái bên trong một chút, dáng vẻ Lộ Ninh vẫn là bộ mặt nghi ngờ, mấy lần muốn kéo cái chăn của Vạn Uyển cũng không có kết quả, vì vậy tức giận quay đầu nổi giận với Vương Nghĩa Dương.
"Chuyện gì xảy ra thế!"
Vương Nghĩa Dương ngoắc ngoắc đầu ngón tay muốn Lộ Ninh ra ngoài. Lộ Ninh tức giận ném cái muỗng khí thế hung hăng đi ra ngoài.
"Đoán một chút mới vừa nghe điện thoại chính là người nào?"
Lộ Ninh không hề nghĩ ngợi, "Cái tên Diệp Dực gieo họa?"
Vương Nghĩa Dương cười thật thấp, "Là ngừơi phát ngôn của cậu ấy."
"A? Tiết lộ cái gì của anh ta"
"Tình nhân cũ." Vương Nghĩa Dương nhếch môi, vỗ vỗ bả