Polly po-cket
Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325652

Bình chọn: 8.5.00/10/565 lượt.

vai Lộ Ninh.

Lộ Ninh rụt trở về một chút, "Đau nha!" , cổ áo y phục hơi rộng, Vương Nghĩa Dương đúng lúc có thể thấy thuốc dán trên lưng cô ấy.

"Tôi cho rằng em không xử trí theo cảm tính nữa chứ, làm sao lại một mình chạy đến nơi xa như thế chứ?"

Lộ Ninh kéo kéo cổ áo, hai tay quấn đầy băng gạc làm cho Vương Nghĩa Dương vô cùng không hài lòng mà liếc cô ấy một cái, "Có biết nếu như không có cây kia thì kết quả của em là cái gì không?"

"Biết!" Lộ Ninh gật đầu một cái.

Vương Nghĩa Dương bị giọng nói bất cần của cô mà giận đến mức lòng buồn bực, thanh âm nhất thời lớn hơn một ít, "Nếu không phải là những người khác cho tôi biết, làm thế nào cũng sẽ không chạy tới tìm em nhanh như vậy."

"Vậy thì đừng tìm!" Lộ Ninh cũng đề cao âm lượng, "Chúng tôi cùng lớn lên với Lập Nam, đã nhiều năm như vậy, anh có nghĩ qua đi thăm bà nội anh ấy một chút không?"

Vương Nghĩa Dương nghiêng người sang, không nói lời nào.

"Bởi vì anh ấy là con riêng đúng không? Anh cảm thấy mất thể diện? Cùng anh ấy có một ba! !" Đôi tay Lộ Ninh dùng lực đẩy anh ta, thế nhưng tiếc rằng anh ta lại không nhúc nhích.

"Không phải như em nghĩ đâu." Vương Nghĩa Dương đi hai bước tới bên cửa sổ, "Lộ Lộ, chúng ta không thể nói chuyện dễ dàng sao?"

"Có thể! Trừ phi anh là thượng cấp của tôi, tôi là thuộc hạ của anh, sẽ không nói gì khác."

Vương Nghĩa Dương thở dài, khóe mắt liếc về lầu dưới thấy chiếc xe quân đội tốc độ quen thuộc nào đó lái tới hướng bên này, xoay người đẩy Lộ Ninh vào một gian phòng khác, "Một năm trước tôi đã đón bà nội cậu ấy đến thành phố W rồi, không cần lo lắng." Hiệu quả của thuốc tê đã bắt đầu từ từ chậm lại, trong khi đầu chưa choáng váng, Vạn Uyển đã cảm giác đau nhói không dứt ở trên cổ mình sắp bị hành hạ đến chết.

So với khó chịu lúc này chính là, một câu nói mới vừa rồi Đồng Niệm. Diệp Dực đã trở về đội, anh lựa chọn đi đến chỗ của Dịch Thiển Mặc. Không biết làm sao, cảm giác nặng nề trong lòng Vạn Uyển so với bình thường nghiêm trọng hơn, trong đầu thỉnh thoảng sẽ hiện ra cảnh tượng ngày đó Dịch Thiển Mặc đứng ở trong phòng bếp, bóng lưng nhỏ nhắn động lòng người, buộc tạp dề màu tím nhạt ở trong phòng bếp không nhanh không chậm nấu cháo.

Không khí trong chăn càng ngày càng ít, hô hấp của Vạn Uyển càng ngày càng nặng nề, ngửi thấy toàn là mùi vị thuốc mỡ cùng nước sát trùng, hít hít lỗ mũi, rất không có tiền đồ mà nhớ đến mùi thuốc lá nhàn nhạt kia.

Từ từ buông lỏng góc chăn ra, đột nhiên chăn được vén lên, ánh sáng mãnh liệt bên ngoài khiến cho Vạn Uyển cực kỳ khó chịu, cô nhắm hai mắt lại theo bản năng.

Cảm xúc lạnh như băng ở trên cằm khiến cả người Vạn Uyển hơi run rẩy, chống tia sáng mạnh mẽ mà khó chịu mở mắt ra.

Diệp Dực mặc quân trang đứng ở trước giường, một tay đụng vào cằm của mình. Hơn 2 tuần không có gặp anh, sắc mặt thật không tốt, người cũng gầy đi một chút. Trong nháy mắt một bụng bất mãn của Vạn Uyển tan rã, thử mở miệng nói chuyện, nhưng đau đớn lại làm cho cô không thể nói ra tiếng được.

Diệp Dực đứng ở đầu giường vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói không thân thiện "Ai muốn em trổ tài! ?"

Vạn Uyển sững sờ nhìn Diệp Dực, muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lúc này của anh, trong nháy mắt lại nghĩ tới tuyết lở làm cho mình không thể chạy trốn và bầy sói từng bước từng bước mà ép sát.

Tại sao khi đó anh không có ở đây? Vạn Uyển nhắm mắt lại, muốn tìm ra đáp án của vấn đề này.

Diệp Dực không đợi được đáp án của Vạn Uyển, chỉ thấy bộ dạng cô nhắm mắt lại né tránh, "Biết đau sao? Ban đầu sao lại không tự lượng sức mà chạy tới đó?"

Vạn Uyển chống thân thể ngồi dậy, đồ bảo vệ trên cổ làm cho cô nhúc nhích không thoải mái, làm cho giường dao động, Diệp Dực cũng đã ngồi xuống nhìn thẳng.

Vẻ mặt của Diệp Dực vẫn rất âm trầm, thời điểm y tá đi vào đổi thuốc cuộn ống quần của Vạn Uyển lên, nứt da đã bắt đầu có chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất kinh người. Diệp Dực ngăn y tá lại, từ trong tay cô ấy nhận lấy thuốc mỡ, nhìn cửa một chút.

Y tá rất biết điều mà đi ra ngoài.

Vạn Uyển rất không tình nguyện để cho Diệp Dực thay thế, cho dù bị đau cũng muốn dịch chuyển chân đi, có thể làm thế nào không khó chịu thì làm.

Diệp Dực nhẫn nại bôi thuốc mỡ lên băng gạc, vụng về vẽ loạn lên trên đùi Vạn Uyển một chút xíu. Vạn Uyển một chút cũng không phối hợp, thỉnh thoảng cố ý di chuyển sang bên cạnh, Diệp Dực vốn là người có tính tình nóng nảy, hít sâu một hơi, một tay giữ mắt cá chân của Vạn Uyển. Trầm giọng ra lệnh, "Không được cử động."

Mắt cá chân của Vạn Uyển bị ép tới mức không thể nhúc nhích, cúi đầu nhìn động tác vụng về của Diệp Dực, trong đầu hiện lên câu mập mờ kia của Đồng Niệm, tức giận trong lòng khiến cho cô ra sức đá một cước về phía trước, đúng lúc đá đến Diệp Dực.

Diệp Dực không ngờ tới Vạn Uyển lại có thể như vậy, không cầm chắc thuốc mỡ trong tay, nên phanh - toàn bộ rơi xuống mặt đất.

Trong nháy mắt sắc mặt của Diệp Dực tối sầm, con ngươi u ám mà thâm trầm nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, dừng lại hai giây, sau đó ở vẻ mặt kinh sợ của Vạn Uyển khom lưng xuống n